"Vương gia, ngươi đã quên cơm ngươi đang ăn là cơm của ai rồi hay sao?" 

Thấy Mặc Thiên Lăng nặng nề buông đũa, Vân Thi Nhã khó chịu liếc hắn một cái, từ tốn múc một chén canh cho Viên Bảo: "Cái gì mà ra tay với nàng ta chứ?" "Làm sao Vương gia biết được hôm nay ta trở về Ứng Quốc công phủ vậy?" 

"Ngươi đang theo dõi ta sao?" 

"Chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rồi, ta có thể hành động tự do. Nếu ngươi dám theo dõi ta, vậy cuộc giao dịch này của chúng ta có thể chấm dứt bất cứ lúc nào" 

Bây giờ nàng có không gian trong tay nên rất tự tin! 

Huống chi đối với chuyện của Thần Cơ Doanh, Mặc Thiên Lăng cũng biết rõ công dụng của nàng. 

Bây giờ nếu không còn Vân Thi Nhã... 

Vẻ mặt của Mặc Thiên Lăng dịu lại mấy phần: "Bổn vương không theo dõi ngươi, cũng không phải chất vấn ngươi" 

"Chỉ là tất cả các manh mối đều cho thấy rằng, chuyện Vân Mỹ Tú trúng độc e rằng khó tránh khỏi không dính dáng đến ngươi. Ngươi cũng biết tính tình của Tam ca và quan hệ giữa huynh ấy với Vân Mỹ Tú... Vậy ngươi cũng nên biết rằng, nếu để Tam ca biết được chuyện này có liên quan đến ngươi, huynh ấy sẽ làm thế nào" 

"Cho nên người đang quan tâm ta đấy à?" 

Vân Thi Nhã nhướng mày. 

Mặc Thiên Lăng nhíu mày, không nói gì. 

Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận. 

"Vương gia, thì ra ngươi đã sớm biết quan hệ giữa Doanh Vương và Vân Mỹ Tú. 

Nàng cười mỉa một tiếng: "Ánh trăng sáng trong lòng ngươi gả cho Doanh Vương, bây giờ lại phải sống như vậy, chẳng lẽ ngươi không đau lòng sao? Không lo lắng sao? Không xả giận thay cho nàng ta hay sao?" 

"Cái gì mà ánh trăng sáng?" 

Mặc Thiên Lăng cạn lời. 

Vân Thi Nhã cứ luôn nói Tần Thục Trinh là ánh trăng sáng của hắn. Có trời đất chứng giám! 

Hắn hoàn toàn không biết ánh trăng sáng là cái gì cả! 

"Vương gia cần gì phải đùa giỡn với ta. 

Vân Thi Nhã hừ nhẹ: "Ngươi cứ thừa nhận đi! Trong lòng ngươi, Tần Thục Trinh là người có một không hai, không ai có thể thay thế được!" 

Viên Bảo chớp chớp mắt, cắn muỗng, tò mò nhìn nàng: "Mẫu thân, cà chua tối nay hình như chưa chín đúng không ạ? Hay là người bỏ thêm giấm vào đúng không?" 

Nhi tử hàng đầu! 

Viên Bảo vừa lên tiếng, Vân Thi Nhã cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tranh cãi với Mặc Thiên Lăng nữa. 

Nàng vội vàng cúi đầu nhìn cà chua trong bát canh: "Cà chua chín rồi mà! Ta cũng đâu có bỏ giấm vào đâu" 

"Ta bỏ giấm vào canh cà chua trứng làm gì chứ?" 

"Nếu cà chua chín rồi, cũng không bỏ thêm giấm, vậy tại sao con ăn canh cứ thấy chua chua làm sao đó?" 

Viên Bảo tuy nhỏ nhưng rất lém lỉnh, cậu bé nháy mắt với Vân Thi Nhã vài cái: "Mẫu thân, có phải người giận không? Người ghen với vị ánh trăng sáng kia của ca ca hả?" 

Vân Thi Nhã: "... 

Đến bây giờ cậu bé vẫn còn gọi Mặc Thiên Lăng ca ca. 

"Thằng nhóc ma mãnh này! Mau ăn cho xong đi rồi đi tản bộ tiêu cơm" 

Nàng gõ nhẹ vào trán cậu bé. 

Viên Bảo "sì soạt sì soạt" húp hết canh trong bát, sau đó mới chùi cái miệng nhỏ, sải đôi chân nhỏ rời đi. 

Trước khi đi còn hung hăng trừng Mặc Thiên Lăng một cái, ánh mắt này là đang cảnh cáo hắn: Không được bắt nạt mẫu thân của ta! Nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi đâu! 

Thấy Viên Bảo đi rồi, lúc này Vân Thi Nhã mới nhìn về phía Mặc Thiên Lăng. 

"Vừa nãy Vương gia có nói, nếu Doanh Vương biết chuyện này thì sẽ làm gì ta" 

Nàng cười: "Chẳng lẽ hắn ta còn có thể giết ta được chắc?" 

"Giết ngươi thì không đến mức, nhưng chắc chắn sẽ không để cho ngươi sống thoải mái" 

Mặc Thiên Lăng bình tĩnh nói. 

"Thế sao?" 

Vân Thi Nhã không phản đối: "Khoan nói đến chuyện Vân Mỹ Tú trúng độc không liên quan gì đến ta. Mà nếu có liên quan đến ta thật, Doanh Vương muốn đến giết ta, chẳng lẽ Vương gia định khoanh tay đứng nhìn à?" 

"Lẽ nào Vương gia đã quên giao dịch giữa ta và ngươi rồi ư?" 

Mặc Thiên Lăng phải bảo vệ nàng vô điều kiện! 

"Ngươi.." 

Gương mặt điển trai của hắn sa sầm xuống, hắn tức tối buông đũa: "Vân Thi Nhã, chú ý thái độ của ngươi đi!" 

"Mặc dù bổn vương sẽ bảo vệ ngươi, nhưng sau này ngươi muốn làm chuyện gì cũng phải thương lượng với bổn vương trước đã! Làm việc tùy tiện như vậy thì làm sao bổn vương có thể bảo vệ ngươi?!" 

Thấy hắn nổi giận, lúc này Vân Thi Nhã mới nhíu mày: "Độc của Vân Mỹ Tú không phải do ta hạ" 

"Nhưng nếu nàng ta khăng khăng cho rằng là ngươi thì sao?" 

Mặc Thiên Lăng gặng hỏi từng bước. 

Vân Thi Nhã nhíu mày chặt hơn: "Rốt cuộc ngươi đang lo lắng cái gì thế? Rốt cuộc là ngươi đang lo cho ánh trăng sáng của ngươi hay là lo cho ta?" 

"Ngươi cứ khăng khăng gán tội danh lên đầu ta, chắc cũng là vì Tần Thục Trinh chứ gì?" 

"Ngươi..." 

Thấy thái độ của nàng còn kiêu căng hơn cả hắn, Mặc Thiên Lăng tức giận đứng bật dậy, cũng không ăn nữa mà giữ tay áo bỏ đi! 

Hai người tan rã trong không vui. 

Mặc Thiên Lăng nổi giận đùng đùng ra khỏi Thanh Ảnh viện, lập tức dặn dò Đồng Mặc: "Lập tức đi một chuyến đến Ứng Quốc công phủ, điều tra cho rõ xem chuyện Vân Mỹ Tú trúng độc rốt cuộc là như thế nào" 

"Chủ tử đang lo rằng chuyện này thật sự là do Vương phi làm hay sao?" 

"Bổn vương lo nàng ta làm cái gì?" 

Đúng là ăn cháo đá bát, thứ nữ nhân không biết lòng tốt của người ta! 

Sắc mặt của hắn tái mét: "Bổn vương và Tam ca đã có vướng mắc. Lần này nếu như vì chuyện này mà bổn vương bị hành động ngu ngốc của nàng ta làm liên lụy thì sẽ khó 

tránh khỏi việc phải đối chọi với Tam ca" 

"Nhưng trước mắt thì vẫn chưa đến lúc để ngả bài" 

Đồng Mặc gật đầu đăm chiêu: "Cho nên là, chủ tử đang lo cho Vương phi sẽ bị Doanh Vương trả thù" 

"Bổn vương có nói như vậy sao? Nhiều chuyện! Tự vả miệng mình đi!" 

Mặc Thiên Lăng bực bội liếc hắn ta một cái. 

Đồng Mặc vỗ mặt mình một cái xem như vả miệng, rồi lại vội vàng đuổi theo hắn: "Chủ tử, vừa rồi chẳng phải Vương phi đã nói chuyện này không phải do Vương phi làm hay sao?" 

"Lời của nàng ta nói có câu nào là thật?" 

Mặc Thiên Lăng hừ lạnh: "Quan hệ giữa nàng ta với Ứng Quốc công phủ, với Vân Mỹ Tú ra sao, bổn vương hiểu rõ. 

"Trước khi Tam ca tìm đến cửa, bổn vương phải biết rõ đã xảy ra chuyện gì." 

Như vậy hắn mới có thể bảo vệ nàng. 

Đồng Mặc cung kính trả lời, bóng dáng biến mất trong màn đêm. 

Lúc này, ở Ứng Quốc công phủ. 

Mặc Nghị Minh suốt đêm quay về Quốc công phủ, thấy Vân Mỹ Tú mặt mày tái nhợt nằm trên giường, hắn ta lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc là trúng độc gì? Có thể giải được không?!" 

Lão thái y hơn năm mươi tuổi lắc đầu: "Vương gia, độc của Vân Nhị tiểu thư trúng rất nguy hiểm" 

"Thế nhưng vị thần cũng chỉ có thể dùng thuốc giải để áp chế, không cho độc tố lan ra thôi. Chứ nếu muốn giải độc thì vẫn cần phải nghiên cứu xem là độc gì, vậy mới có thể 

nghiên cứu điều chế ra thuốc giải. 

"Vậy ngươi còn ở đây nói nhảm làm gì? Còn không mau đi tìm cách?!" 

Mặc Nghị Minh đạp lão một cái. 

Lão thái y vội vàng bò dậy: "Vương gia, độc này rất nguy hiểm, chỉ sợ Vân Nhị tiểu thư không chịu nổi!" 

"Phế vật! Đúng là thứ phế vật vô dụng!" 

Mặc Nghị Minh tức giận. 

Vân Thiệu Khiêm và Trần Thị đứng ở bên cạnh cũng lo lắng không yên. 

"Là ai hạ độc với Tú Nhi?!" 

Mặc Nghị Minh hung tợn nhìn về phía Vân Thiệu Khiêm: "Đã điều tra ra chưa?" 

Vân Thiệu Khiêm run lên một cái, vội vàng nói: "Vương gia, việc này vi thần đã điều tra rồi. Hôm nay chỉ có Minh Vương phi từng đến Quốc công phủ, cũng từng gặp mặt Tú Nhi" 

Có câu nói, môi hở răng lạnh. 

Một người là con gái của vợ cả, một người là con gái của vợ thứ. 

eyJpdiI6Ijc4UDBFcE5BdU1CQ2RnV3loSUNHS3c9PSIsInZhbHVlIjoiYUxKdmw1V1p1amRCSFRTb09NaFpHa2FDbkFHeXhLWk9XNmdPcHltcVkzUFRaMkllRFlzSUQ3OENUN1hwXC9hT1BYRXk3K1wvV3ZLZzlwVWdUZmdPU0QzKzVVK0pyanVTT09NMStCXC9kam43QnQzd1p3WjJhK2VVSDljbFd4RWxFeEpNOGhOZStaNlo2NERGZHdPTkIxT3FRNkVGVDJhUW9uVTEyMVlsUDNjNnFTZ0wrQ2hrZzhyUFFSRWRNSVgzaGJ0Yk9xNzB3Zm1SSWVYVHdnMTg1VVRCUHU3U1d1cHl1bHVNMCtrRHVJWmlodmM3SjIzdFIyWE96blFEU3V3dnErQ2ZSYVJZa3VZb0dURStxOGtkVGRUYXNpZlpcLzFSUEFYWjFsY0tXM2tnYThRZnFZZnlqVmVYN3RPTmNWcFE5cjk4T2RFcW11R3ZZOFVUSHhVc2tXRW9xZG5RNVk2THlXQXRPUmJFNVQ3QmpXbz0iLCJtYWMiOiI2MzFlNzY4ZGY4NjU5NDg0OTc2ZjA5MTFlMjhkNGI0YTUyZTk1YTE0YTFjMTBkZDE2MWZhMzQ1NTljYTQxNzNjIn0=
eyJpdiI6ImRTcTkreWdqZEFlQk9NZTlHVEFVUnc9PSIsInZhbHVlIjoiTTF0Wmw5a1l6bVk4TWR1dld6NVdJczFcLzdDc2Q4aUdheG5Kd0pRaytcL2NVcGxIWFVjeVRxK0gwTkxQNnlWTmZoaTBHdmo2Wms2RSt5Q0tDYVoxK3NmVzkxZUl6WHFrd2ducE9XVlNcL0Y4YnlrWkJ2bnh3RXRsd1wvK3dOWFpINDFlMk9rVk50QnlTNlFUd1d3THZ6OGF2MmFsWnc2ZDBGT1Q0VGdaSm90UXY5dDE1R1Y0MzZkUUFSdTc0STVGK1BSVXI0Mk9SYTV4NTE5a0prWkphSjFNSTRoaWZ1ZHFHSCtvYllQVzl6V0F0bHB5ZXN5aVlcL2hibDhrc1B1NFRVNDRMYnd0a0FOQ1EyaDVwaXcwS2h2ZU14aHhSSFczMU5qRVYwY0V3ZFgybWU0SUxtb0F6ZWhtMTlCalNMeHhHRzE2TkJWWWlnYUlObTNSSXhqZFZ5T0JWbWFDMVwvd1Q3dWxZWFZsc3BLM3ZHN0xwYURUTHZGQ0ZFRkJFK1gra21BenBSajNiOVNENXQrZ0FcL3ZvWnlqdEJnaFpwRE5WWEc5eVdWdWhsOXdweVk1enp1cFlCNjVoXC91R3BhWnhlOHE3c1JzU1IrNkQ3aHdNSHZ6Q1RlZkxvNlwvY1pZaGZyR2IrME9ZeXhJdWs4K3JoZTJLYWVTU1JJOFwvYUtvMENXMzRDY092Y3BPOGdnK1c4K0U4OEx4NUdSWGVaVnJpUFoxN2lqXC9DY094VVwvaXBNWWdTZGMzNEdZeGYzZ3diZ1lKZGp1R3JuY0hRYXFhdnlxN1dHa0lhTUszNW5RYm5WRzRhVWpGOVwvNndtNFdubExIN2M9IiwibWFjIjoiZTMzZGU3YWM4MjNkZDFkMmU0NjhiNDI3Mzk5ZWZmMWQzMDYwYzg0YjBiYzQwMmViNGJjYWEzMzkzMzFmMDc2NyJ9

Mặc Nghị Minh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đằng đằng sát khí: "Vân Thi Nhã?!"

Ads
';
Advertisement
x