Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.
Đêm khuya, có một vị khách không mời xuất hiện tại Ứng Quốc công phủ: Vân Thi Nhã.
Mặc Nghị Minh vừa nhìn thấy nàng thì lập tức rút bội kiếm bên hông kề lên cổ nàng: "Vân Thi Nhã, bổn vương còn chưa đến tìm ngươi, thế mà ngươi lại chủ động chạy đến cửa!"
"Ngươi có tin bổn vương sẽ lập tức giết ngươi hay không?!"
Đối mặt với đôi mắt hừng hực sát khí, trong mắt Vân Thi Nhã không hề tỏa ra chút ngần ngại nào.
"Nếu bây giờ Doanh Vương giết ta, e rằng ngài sẽ không cứu được Tú Nhi yêu dấu của ngài đâu"
Nàng mỉm cười, rất có chừng mực.
Vân Thiệu Khiêm nhíu mày, chỉ cảm thấy bốn năm không gặp nhau, con gái của ông ta như biến thành người khác.
Vân Thi Nhã của bốn năm trước mặc dù tính nết kiêu căng ngang ngược, nhưng rất tham sống sợ chết.
"Vân Thi Nhã, bổn vương cảnh cáo ngươi, đừng giả vờ giả vịt trước mặt ta!"
Mặc Nghị Minh hung tợn trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi cũng thật to gan, dám một thân một mình đến Quốc công phủ, Lão Thất có biết hành tung của ngươi không?!"
"Doanh Vương đang sợ Vương gia nhà ta sẽ tìm ngài gây phiền phức sao?"
Vân Thi Nhã không những không giận mà còn bật cười: "Không biết Doanh Vương đang đứng ở góc độ nào, lấy thân phận gì để chất vấn ta?"
"Ta chỉ nói một lần thôi, nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian thì Tú Nhi yêu dấu của ngài sẽ không cứu được nữa đâu"
Trần Thị vội vàng nói: "Vương gia, Minh Vương phi chắc chắn là đến để xem Tú Nhi đã chết hay chưa!"
Bà ta chỉ cảm thấy tối nay trông con tiểu tiện nhân này rất kỳ lạ.
Vẫn nên xúi giục Doanh Vương nhanh chóng giết quách nàng đi cho xong!
Nhưng Mặc Nghị Minh đang suy nghĩ.
Hắn ta thật sự từng nghe Tân Thục Trinh nói rằng Vân Thi Nhã bây giờ biết y thuật... Mặc dù không biết tại sao tự nhiên nàng lại biết, nhưng trước mắt thì đến cả thái y cũng bó tay không biết làm sao.
Cứ kéo dài thời gian thế này, e rằng Vân Mỹ Tú sẽ không thể cứu được nữa.
Chi bằng còn nước còn tát, để Vân Thi Nhã thử một lần.
Hắn ta rút kiếm về: "Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động tay động chân với Tú Nhi, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Nếu Doanh Vương phi biết được Doanh Vương si tình với Nhị muội muội như vậy, không biết sẽ đau lòng đến nhường nào nữa đây"
Vân Thi Nhã như cười như không mà liếc nhìn hắn ta, đi tới cạnh giường.
Trần Thị cầm khăn lụa theo sát đằng sau.
Vân Thiệu Khiêm do dự mãi, cuối cùng vẫn đến gần: "Minh Vương phi, người thật sự có thể cứu được Tú Nhi sao? Đến cả thái y cũng không có cách, người đừng nên cậy tài." "Cảm ơn Ứng Quốc công đã nhắc nhở"
Vân Thi Nhã trào phúng nhìn ông ta một cái: "Bốn năm không gặp, bổn vương phi thấy Ứng Quốc công vẫn chẳng có gì thay đổi"
Nàng trái một tiếng "Ứng Quốc công", phải một tiếng "Ứng Quốc công", hiển nhiên không tính nhận lại người cha già Vân Thiệu Khiêm này.
"Ngươi..."
Vân Thiệu Khiêm tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai, nhưng cũng tự biết mình đuối lý, không tìm được lời nào để phản bác.
Trần Thị nói bóng nói gió: "Minh Vương phi cũng đừng nên khoe khoang cái chức Vương phi của mình ở đây nữa"
"Nếu không có bản lĩnh thì đừng nên khoe mẽ, mắc công đến lúc đó lại khó xử.
"Nếu ta giải được độc cho Nhị muội muội, Trần di nương sẽ làm thế nào?"
Vân Thi Nhã buồn cười nhìn bà ta một cái.
Một tiếng "Trần di nương" này lập tức đánh bà ta về nguyên hình.
Bà ta đã sớm được Vân Thiệu Khiêm nâng đỡ lên làm vợ cả, hôm nay đã là Ứng Quốc công phu nhân danh chính ngôn thuận. Con tiểu tiện nhân này mới bốn năm không gặp mà miệng mồm đã lanh lợi hơn nhiều rồi!
"Nếu như ngươi có thể giải độc cho Tú Nhi, ta sẽ, ta sẽ quỳ xuống dập đầu ba cái với ngươi!"
"Đối với ta, dập đầu ba cái chẳng có ý nghĩa gì hết."
Vân Thi Nhã nhíu mày, trầm ngâm nói: "Trừ chuyện này ra, chi bằng Trần di nương bắt chước chó bò ba vòng đi?"
Vừa phải bò vừa phải sủa gâu gâu!
"Vân Thi Nhã ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Trần Thị tức giận.
Vân Thi Nhã hờ hững liếc bà ta một cái: "Trần di nương, gọi thẳng tục danh của bổn vương phi là tội bất kính! Phải bị phạt đánh bằng gậy đấy!"
"Ngươi..."
Trần Thị bị khiêu khích như vậy, không chút nghĩ ngợi đã trả lời: "Được!"
"Nếu như ngươi có thể giải độc cho Tú Nhi, vậy ta sẽ quỳ xuống dập đầu ba cái với ngươi, còn quỳ xuống bò như chó!"
Câu nói cuối cùng hiển nhiên là thốt ra từ những kẽ răng
Lúc này Vân Thi Nhã mới hài lòng bước đến bên giường.
Sau khi nàng bắt mạch cho Vân Mỹ Tú...
Liền âm thầm cười mỉa trong lòng: Ả Vân Mỹ Tú này cũng ác thật
"Độc của nàng ta trúng, ta có thể giải"
Vân Thi Nhã quay đầu nhìn về phía Mặc Nghị Minh: "Nhưng ta cần nói rõ một chuyện, không phải do ta hạ độc. Còn nữa, nếu muốn để ta cứu nàng ta, ta còn một điều kiện. "Vân Thi Nhã, ngươi đừng có được voi đòi tiên!"
Mặc Nghị Minh sa sầm nhìn chằm chằm nàng: "Có phải là ngươi hạ độc hay không, chờ Tú Nhi tỉnh lại, hỏi rồi thì biết."
Còn về điều kiện?
Không thể!
Hắn ta không giết nàng đã là ân huệ lớn lao rồi!
"Được, vậy ngài giết ta đi, ta không cứu nữa"
Vân Thi Nhã dứt khoát xòe tay nhún vai: "Vương gia nhà ta đã biết ta đến Quốc công phủ rồi, nếu trong vòng một canh giờ ta không bình an vô sự quay về thì chắc chắn hắn sẽ tìm đến đây."
"Đến lúc đó, Doanh Vương nên tìm cách giải thích với Vương gia đi."
Nữ nhân này đúng là mềm không được mà cứng cũng không xong, rất khó giải quyết!
Mặc Nghị Minh bị nàng chọc cho tức điên, nhưng ngặt nỗi hắn ta thật sự không dám giết nàng!
"Ngươi cho rằng trong lòng Lão Thất ngươi quan trọng đến cỡ nào? Hắn sẽ vì ngươi mà trở mặt với bổn vương sao?"
"Ở trong lòng Vương gia ta có quan trọng hay không, Doanh Vương có thể thử xem?"
Thấy nàng thật sự không xuôi theo mình, Mặc Nghị Minh cũng hết cách, chỉ đành hung ác nói: "Vân Thi Nhã, rốt cuộc ngươi có chịu cứu hay không?!"
"Điều kiện gì, ngươi nói đi!"
"Tiền chữa bệnh"
Nàng xòe hai tay ra: "Bình thường ta sẽ không tùy tiện ra tay cứu người đâu"
Tiền chữa bệnh?
"Ngươi dám đòi tiền bổn vương?"
Đối mặt với ánh mắt u ám của hắn ta, Vân Thi Nhã cũng không sợ hãi: "Bỏ một ngàn lượng ra mua tính mạng Tú Nhi yêu dấu của ngài, ta nghĩ chắc Doanh Vương không tiếc đâu nhỉ."
"Một ngàn lượng?"
Mặc Nghị Minh chần chừ một lát rồi gật đầu: "Được, chỉ cần ngươi có thể giải độc cho Tú Nhi."
Nếu thật sự là nàng hạ độc Vân Mỹ Tú...
Đợi nàng giải độc xong rồi thì một đao giết chết ả tiện nhân này là được!
Vậy chẳng phải có thể lấy lại một ngàn lượng bạc rồi sao?
"E rằng Doanh Vương đã hiểu lầm rồi... Một ngàn lượng vàng cơ."
Vân Thi Nhã mỉm cười.
"Ngươi nói cái gì?!"
Mặc Nghị Minh xù lông: "Vân Thi Nhã, bụng dạ không đáy cũng chẳng tới mức như ngươi! Một ngàn lượng vàng mà ngươi cũng dám mở miệng đòi bổn vương!" "Nếu Doanh Vương không chịu thì thôi vậy.
Vân Thi Nhã lắc đầu, làm bộ muốn về: "Xem ra tình cảm của ngài dành cho Nhị muội muội cũng chỉ đến thế là cùng"
"Một ngàn lượng vàng mua lại tính mạng của người con gái mình yêu cũng tính là lời rồi đấy"
"Dù sao Nhị muội muội cũng không sống qua được ngày mai."
Thấy nàng nói đi là đi, Mặc Nghị Minh cuống lên.
Hắn ta vội vàng bước tới, dồn sức bóp cổ Vân Thi Nhã: "Vân Thi Nhã, ngươi đừng ép ta phải giết ngươi ngay bây giờ"
Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, nhìn không giống chỉ là uy hiếp suông.
"Nếu như ngài dám thì tốt nhất là ra tay ngay bây giờ luôn đi."
Vân Thi Nhã bị ghìm chặt cổ, không thể thở được, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên: "Nếu để Vương gia nhà ta biết được, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!" "Ngươi lấy Lão Thất ra uy hiếp bổn vương?"
Mặc Nghị Minh cười gắn, tăng thêm sức mạnh trên tay: "Ngươi có tin dù cho bây giờ bổn vương có bóp chết ngươi."
Áp lực trên cổ Vân Thi Nhã chợt biến mất, mà tay của Mặc Nghị Minh thì đã bị người ta nắm chặt: "Tam ca, huynh đang làm gì vậy?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất