Giọng nói của người vừa đến trong trẻo lại lạnh lùng.
Vân Thi Nhã giương mắt nhìn thì thấy một Mặc Thiên Lăng lạnh như băng đang nhìn chăm chăm về phía Mặc Nghị Minh: "Huynh thừa dịp bổn vương không có ở đây, muốn giết Vương phi của bổn vương, giết em dâu của huynh đấy à?"
Thấy Mặc Thiên Lăng đột nhiên xuất hiện ở đây, đám người Vân Thiệu Khiêm có hơi kinh ngạc, sợ hãi bước lên thỉnh an.
Vân Thi Nhã cũng ngây ngẩn cả người.
Ban nãy vì rơi vào tình thế cấp bách nên nàng mới mượn Mặc Thiên Lăng để uy hiếp Mặc Nghị Minh mà thôi.
Ai mà ngờ nam nhân này lại tới đây thật?!
Ban nãy, hắn vừa bảo vệ cho nàng đấy ư?
"Lão Thất, đệ đến rồi đấy à"
Mặc Nghị Minh nhìn Mặc Thiên Lăng với ánh mắt đầy bất thiện, hắn ta cố sức rút tay lại: "Nếu đệ đã tới rồi, vậy vừa hay chúng ta tính toán hết mớ nợ nần này đi. Vân Thi Nhã hạ độc Tú Nhi"
"Tam ca làm gì mà vội thế, huynh làm ta tưởng Tam tẩu mới là người trúng độc đấy."
Mặc Thiên Lăng không hề che giấu sự trào phúng.
Sắc mặt Mặc Nghị Minh trắng bệch, không biết phải tiếp lời thế nào.
"Vương gia.
"Đùi" tới rồi, Vân Thi Nhã vội vã nhào tới ôm đùi thôi: "Vương gia, ta không hề hạ độc Nhị muội muội.
"Ta nghĩ đến tình cảm tỷ muội của bọn ta, cho nên mới cố ý đến trị liệu cho muội ấy. Vậy mà Doanh Vương cứ một mực chắc chắn rằng ta hạ độc Nhị muội muội, ngài ấy còn muốn giết ta nữa kìa!"
Nàng sợ hãi núp phía sau Mặc Thiên Lăng.
Đôi con người trong suốt, ánh lên một chút kinh sợ.
Trông hệt như một con nai con đang hoảng loạn sợ hãi.
Dù rằng biết nàng chỉ đang giả vờ thôi, nhưng trong lòng Mặc Thiên Lăng vẫn không kiềm được mà sinh ra chút thương tiếc.
Suýt chút nữa Mặc Nghị Minh tức hộc máu!
Nàng nghĩ đến tình cảm tỷ muội nên cố ý đến giải độc cho Vân Mỹ Tú á?
E là vì một ngàn lượng vàng thì có!
"Đừng sợ, có bổn vương ở đây rồi"
Mặc Thiên Lăng vỗ nhẹ lên bờ vai nàng, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng từ tốn: "Chỉ cần có bổn vương ở đây thì sẽ không ai có thể làm hại nàng đâu"
Mặc Nghị Minh: "...
Đêm nay đầu óc Lão Thất hơi không được bình thường thì phải, bộ bị kẹp đầu vào cửa hả?
Sao lại có thể dịu dàng với một ả nữ nhân mà hắn hận đến thấu ruột thấu gan như thế chứ?
Đám người Vân Thiệu Khiêm cũng nhìn về phía Mặc Thiên Lăng, hoàn toàn không dám tin.
"Vậy ta đi giải độc cho Nhị muội muội trước nhé. À mà, ban nãy Doanh Vương cũng đã đồng ý với điều kiện của ta rồi, chỉ cần ta giải hết độc cho Nhị muội muội là ngài ấy có
thể cho ta một ngàn lượng vàng coi như thù lao"
Mặc Nghị Minh: "... Bổn vương đồng ý với ngươi hồi nào?"
"Sao Doanh Vương lật lọng quá vậy?"
Vân Thi Nhã "kinh ngạc" nhìn hắn ta.
"Được, ngươi giải hết độc đi! Ngày mai bổn vương đưa vàng tới Minh Vương phủ cho ngươi!"
Để không phải cõng cái ác danh "lật lọng" này trên lưng, một ngàn lượng vàng, hắn ta chi được!
Lúc này Vân Thi Nhã mới nở nụ cười: "Doanh Vương cứ yên tâm! Ta cam đoan sẽ không nói chuyện giữa ngài và Nhị muội muội cho Doanh Vương phi biết đâu! Suy cho cùng, chẳng phải chúng ta đều là người một nhà sao"
Sắc mặc Mặc Nghị Minh đen như than.
Ả nữ nhân này dám uy hiếp hắn ta!
Nhưng Mặc Thiên Lăng vẫn còn ở đây, dù hắn ta có chìm trong lửa giận cũng chỉ có thể chật vật nhịn xuống.
Vân Thi Nhã trở về bên giường, ra dáng bắt mạch cho Vân Mỹ Tú.
Trong không gian xuất hiện vài loại giải dược, đều là thuốc tây.
Nàng liếc mắt nhìn về phía đám Mặc Thiên Lăng, thừa dịp đưa tay ra, vội nhét giải dược trong không gian vào trong tay áo: "Độc này cũng không khó giải"
"Nhưng mà có thể đầu Nhị muội muội sẽ phải chịu khổ một chút đấy"
"Đầu phải chịu khổ gì cơ?"
Tâm can Trần Thị thắt quặn lại.
"Muốn giải độc này thì phải lấy máu trước đã.
Vân Thi Nhã nghiêm túc giảng giải: "Ép toàn bộ máu độc ra, sau đó uống giải dược thì thuốc mới có tác dụng"
"Đây là lần đầu tiên bổn vương nghe thấy biện pháp này.
Mặc Nghị Minh đen mặt, lão thái y đứng bên cạnh lại như tỉnh ngộ: "Minh Vương phi nói rất có lý!"
Ông ta cũng đã nói vậy, Mặc Nghị Minh cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Nếu ngươi không thể giải độc cho Tú Nhi, vậy không cần tính tới một ngàn lượng vàng kia nữa"
"Doanh Vương cứ yên tâm, dù là vì một ngàn lượng vàng kia thì ta cũng sẽ dốc hết sức mình cứu chữa"
Vân Thi Nhã liếc nhìn hắn ta.
Luận về tài đấu võ mồm, nàng mà thứ hai thì ai dám nhận thứ nhất chứ?
Mặc Nghị Minh nổi đóa lên, bắt gặp ánh mắt nhẹ hẫng của Mặc Thiên Lăng, hắn ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Bổn vương không ngờ tài ăn nói của Minh Vương phi lại tốt như vậy đấy! Chắc hẳn Lão Thất rất tự hào về nàng đúng không?"
"Ừ, bổn vương rất tự hào"
Mặc Thiên Lăng trịnh trọng gật đầu.
Mặc Nghị Minh cảm nhận được mùi tanh của máu xộc lên yết hầu.
Hắn ta bị hai cái kẻ này chọc tức hộc máu!
Vân Thi Nhã cầm dao găm, hơ con dao trên ngọn nến, sau đó cắt xuống đầu năm ngón tay của Vân Mỹ Tú.
Máu tươi chảy dọc theo mép giường. Chẳng bao lâu sau đã tích thành một vũng nhỏ.
Cả gian phòng đều ngập trong mùi tanh nồng của máu.
Trần Thị và Vân Thiệu Khiêm không chịu nổi cái mùi này, vội vã lao ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Vân Thi Nhã thấy sắc mặt Vân Mỹ Tú tái nhợt, lúc này mới chậm rãi bôi thuốc cầm máu cho nàng ta.
Nàng cố ý dùng loại thuốc bột rát nhất.
Bôi lên vết thương có cảm giác như đang bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm.
Dù vẫn đang hôn mê nhưng Vân Mỹ Tú vẫn cau chặt mày vì đau đớn.
Vân Thi Nhã nhân cơ hội đó, nàng lấy giải dược ra rồi nghiền nát, cho thêm nước nóng, sau khi khuấy lên thì rót vào miệng Vân Mỹ Tú.
"Được rồi!"
Nàng phủi tay: "Độc tố trong người Nhị muội muội đã được tiêu trừ. Nhưng đêm nay muội ấy mất máu quá nhiều, vài ngày tới phải trông nom muội ấy cho thật tốt mới có thể bồi bổ lại."
Đương nhiên Mặc Nghị Minh không hề tin Vân Thi Nhã, hắn ta sai lão thái y bước đến kiểm tra.
Lão thái y bắt mạch, vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Vân Thi Nhã, hệt như gặp được Hoa Đà giáng thế.
"Độc đã được giải thật rồi!"
Ông ta quỳ gối trước mặt Vân Thi Nhã, vô cùng muốn bái sư học nghệ: "Minh Vương phi y thuật cao minh, vi thần vô cùng hổ thẹn! Mong Minh Vương phi chớ ghét bỏ tuổi vi thần đã cao, xin người hãy nhận vi thần làm đồ đệ!"
Nhìn lão thái y đã lớn tuổi trước mặt mình, nhìn chòm râu thật dài của lão, vẻ mặt Vân Thi Nhã vô cùng khó xử: "Chuyện này..."
Đêm nay nàng vốn chỉ đến kiếm một ngàn lượng vàng thôi.
Nhân tiện dằn vặt Vân Mỹ Tú một chút.
Nàng đâu có ngờ sẽ thêm một đồ đệ "tóc bạc phơ" đâu trời!
Vẫn là Mặc Thiên Lăng cứu nàng.
Hắn cũng không biết Vân Thi Nhã có thật sự hiểu biết về y thuật hay không.
Hắn chỉ cho rằng cái đêm bả vai hắn bị trúng độc, Vân Thi Nhã cứu hắn cũng chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng đêm nay, nhìn thấy nàng thuần thục giải độc cho Vân Mỹ Tú, vừa nhìn đã biết đây không phải lần đầu, không phải tay mơ.
Hắn không khỏi nghi ngờ.
Nữ nhân này đã học được những gì trong bốn năm qua vậy?
Rốt cuộc còn điều gì về nàng mà hắn chưa được biết?
"Cũng chẳng còn sớm nữa, nếu đã giải độc cho Nhị tiểu thư xong rồi, vậy chúng ta cũng nên trở về Vương phủ thôi."
Mặc Thiên Lăng bước đến, cầm lấy tay Vân Thi Nhã.
Hắn không chờ nổi nữa rồi, muốn đưa nàng về Minh Vương phủ để hỏi cho rõ chuyện này!
Nhưng mà Vân Thi Nhã không chịu đi, nàng hơi mất hứng nhìn Mặc Nghị Minh: "Doanh Vương, đã chốt một ngàn lượng vàng rồi cơ mà! Sao nãy giờ ngài không nói gì vậy?" "Bổn vương sẽ không quỵt nợ đâu."
Ban nãy đúng là hắn định giả câm giả điếc thật, định bịp chuyện này cho xong.
Nhưng có thể thấy Vân Thi Nhã cắn mãi không tha, Mặc Nghị Minh cũng chỉ đành cắn răng cam kết: "Sáng sớm ngày mai bổn vương sẽ cho người đưa tới Minh Vương phủ!"
"Tốt lắm"
Vân Thi Nhã gật đầu một cái rồi bật cười.
Sắc mặt Trần Thị trắng bệch như tuyết!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất