"Ta, ta,..."
Bà ta siết chặt khăn lụa trong tay, ánh mắt hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, không dám đối diện với Vân Thi Nhã: "Ta quên mất ban nãy cược với ngươi cái gì rồi!"
"Thế à?"
Thấy bà ta đổi ý, Vân Thi Nhã hoàn toàn không hề bất ngờ tí xíu nào.
Cái nét của mụ già này chưa bao giờ dám nói dám làm!
Huống chi không chỉ là quỳ xuống dập đầu ba cái với nàng, mà còn phải bắt chước chó bò.
Vân Thi Nhã cười khẩy, quay đầu nhìn về phía Vân Thiệu Khiêm: "Phụ thân, ban nãy con và Trần di nương đánh cược, chắc hẳn phụ thân cũng nghe thấy mà đúng không?"
Vân Thiệu Khiêm không ngờ Vân Thi Nhã sẽ quay đầu hỏi mình.
"Ta..."
Ông ta ấp úng không biết nên trả lời thế nào, lại đối mặt với ánh mắt u ám của Mặc Thiên Lăng, chỉ đành quyết tâm liều mạng.
"Đúng là ta có nghe thấy.
Vân Thiệu Khiêm cúi đầu, lẳng lặng thở dài một hơi.
Trần Thị nhìn về phía Vân Thiệu Khiêm, bà ta không dám tin: "Lão gia.."
"Phu nhân, dám chơi dám chịu.
Từng câu chữ như được Vân Thiệu Khiêm rít nặn từ trong kẽ răng mà ra!
Nếu chỉ có mỗi mình Vân Thi Nhã, ông ta sẽ che chở Trần Thị bằng mọi giá. Nhưng lúc này Mặc Thiên Lăng cũng có mặt ở đây, trước đây vị Minh Vương này chưa từng để tâm đến triều chính, nay bỗng dưng lại ung dung tóm gọn Thần Cơ Doanh, được Hoàng thượng trọng dụng.
Cuối cùng ngôi vị Thái tử này sẽ rơi vào tay vị Vương gia nào đây.
Hiện tại thật sự rất khó nói trước.
Cũng vì vậy nên Vân Thiệu Khiêm chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thiệt thòi.
Bấy giờ Vân Thi Nhã mới hài lòng, nàng cười cười: "Trần di nương, bà nghe phụ thân nói rồi chứ?"
Trần Thị cắn chặt răng, nhìn vào mắt Vân Thi Nhã, vô cùng không cam tâm... Nhưng Vân Thiệu Khiêm đã đẩy bà ta ra, ngay cả Mặc Nghị Minh cũng không có ý định sẽ đứng ra giải vây.
Trần Thị rơi vào đường cùng, bà ta siết chặt tay, quỳ một gối xuống trước mặt Vân Thi Nhã.
Nhục nhã, quả thật không còn gì nhục nhã hơn!
"Trần di nương, bà định dập đầu trước hay bắt chước chó bò trước đây nhỉ?"
Vân Thi Nhã không chừa cho bà ta chút mặt mũi nào.
Bao năm nay Trần Thị đã đối xử thế nào với nàng?
Ngày hôm nay, nàng muốn từng chút từng chút một đòi lại hết tất cả!
Trần Thị không nói gì, cả người run lên vì tức giận. Bà ta đè nén cơn giận và nỗi nhục nhã trong lòng xuống, dập đầu thật mạnh trước Vân Thi Nhã!
Vân Thiệu Khiêm vội vàng giảng hòa.
"Minh Vương phi, chúng ta đều là người một nhà, chắc không cần phải ồn ào cứng nhắc như vậy chứ?"
Ông ta gượng cười: "Quỳ cũng đã quỳ, cũng đã dập đầu rồi, chuyện bắt chước chó bò...
"Sao cơ? Phụ thân muốn làm thay Trần di nương à?"
Vân Thi Nhã lạnh lùng liếc nhìn ông ta với ánh mắt sắt lạnh như dao.
Lời này đúng là đại nghịch bất đạo!
Thế nhưng hôm nay nàng là Minh Vương phi cao quý, Vân gia còn làm chuyện hổ thẹn với nàng... có Mặc Thiên Lăng làm chỗ dựa cho nàng, Vân Thiệu Khiêm tức giận mà chẳng dám nói một lời!
Gương mặt già nua của ông ta đỏ lựng lên.
Cuối cùng vẫn phải hậm hực ngậm miệng lại.
Một lão già như ông ta mà phải quỳ xuống bắt chước chó bò trước mặt Vân Thi Nhã, thử hỏi xem ông ta còn cần cái mặt già này nữa không chứ?
Sau này còn muốn gặp người khác không?
Trần Thị là một phụ nhân, chuyện tối nay là một mình bà ta tự chuốc lấy, vậy thì tự đi mà gánh
Thấy Vân Thiệu Khiêm ngậm miệng, Trần Thị hiểu Vân Thi Nhã thật sự muốn mình phải trả đủ.
Bà ta hung tợn thầm mắng Vân Thi Nhã là con tiện nhân mấy trăm ngàn lần trong lòng, sau đó hít một hơi thật sâu, bắt đầu bò một vòng trên đất, nhưng cố gắng cách mấy cũng không thể nào kêu "gâu gâu" cho được.
Vân Thi Nhã thấy thế cũng không làm khó bà ta thêm nữa.
Dù sao thì tương lai sau này, cơ hội vẫn còn nhiều mà.
Đêm nay không cần phải trở mặt hoàn toàn với Trần Thị.
Vì vậy, Vân Thi Nhã cười cười: "Trần di nương, sau này nếu muốn cá cược với bổn vương phi thì nhớ phải suy xét tiền cược cho kĩ! Bằng không, ta sẽ không dễ dãi như hôm nay đâu."
"Nói được thì phải làm được"
Thế này rồi mà còn kêu là dễ dãi á?
Khiến bà ta mất mặt trước biết bao nhiêu người thế này, bắt bà ta quỳ xuống dập đầu, rồi còn bắt chước chó bò, vậy mà kêu là dễ dãi?
Trần Thị tức đến mức mắt nổi đom đóm cả luôn.
Thế nhưng đây không phải thời điểm thích hợp để tranh chấp với ả tiểu tiện nhân này, phải tránh không tạo thêm sóng gió gì nữa.
Tỳ nữ dìu bà ta đứng dậy, cả người Trần Thị lung lay như sắp ngã, sắc mặt bà ta tái nhợt, được tì nữ đỡ ra ngoài, chẳng chào hỏi Mặc Nghị Minh và Mặc Thiên Lăng, cũng chẳng đợi Vân Mỹ Tú tỉnh lại.
Thấy bà ta chạy trối chết, tâm trạng Vân Thi Nhã thật sự tốt vô cùng.
"Chậm nhất là tới hừng đông Nhị muội muội sẽ tỉnh lại.
Nàng đánh mắt nhìn Vân Mỹ Tú rồi nói với Mặc Nghị Minh: "Hi vọng Doanh Vương cũng có thể nói được làm được."
Nàng lo lắng cho Viên Bảo, cũng chẳng tội tình gì phải ở lại đây đợi Vân Mỹ Tú tỉnh lại làm gì.
Thế là sóng vai cùng Mặc Thiên Lăng rời đi trước.
Mới vừa ra khỏi cửa Quốc công phủ, Mặc Thiên Lăng đã nâng tay bóp gáy nàng: "Vân Thi Nhã, hôm nay ngươi tiến bộ quá nhỉ, cánh cũng cứng cáp cả rồi đúng không? Ngươi còn dám tự ý hành động sau lưng bổn vương?"
Hắn dùng lực kéo một cái, Vân Thi Nhã bị hắn kéo đến sát bên người.
Hắn ghé vào bên tai nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước đây bổn vương đánh giá thấp ngươi quá rồi!"
Vân Thi Nhã tự biết bản thân đuối lý.
Thấy hắn cũng không ra tay nặng với mình, nàng ngượng ngùng cười cười: "Vương gia, nhìn mặt ta trông dễ bắt nạt lắm hả? Sao mà các ngươi ai cũng thích bóp cổ ta hết vậy?"
Nhớ đến lúc nãy khi hắn vừa mới tới, Mặc Nghị Minh cũng đang bóp cổ nàng.
Trong lòng hắn bỗng có một cảm giác khó chịu không thôi.
Mặc Thiên Lăng lạnh lùng hừ một tiếng rồi thả lỏng tay: "Đêm nay nếu bổn vương không tới kịp, e là cái mạng nhỏ này của ngươi cũng vứt lại Quốc công phủ luôn rồi!" "Dạ vâng, tiểu nữ xin cảm tạ ơn cứu mạng của Vương gia."
Vân Thi Nhã hời hợt cảm tạ một câu.
Thấy dáng vẻ chẳng mấy chân thành của nàng, sắc mặt Mặc Thiên Lăng cũng chẳng hề thay đổi: "Ngươi cũng dám nói lắm.
Lại còn dám chạy đến tìm Mặc Nghị Minh đòi một ngàn lượng vàng tiền chữa bệnh!
"Có gì đâu mà không dám chứ? Giờ hắn để tâm đến Vân Mỹ Tú nhất còn gì, đừng nói là một ngàn lượng vàng, hai ngàn lượng hắn cũng không tiếc đâu."
Nói đến đây, trong lòng Vân Thi Nhã cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Nàng ta hình như muốn chết thì phải?
"Ngươi không sợ hắn thẹn quá hóa giận rồi thật sự sẽ giết chết ngươi luôn à?"
Mặc Thiên Lăng liếc nhìn nàng.
Nữ nhân này quá to gan, đúng là vượt xa hẳn những gì mà hắn đã dự liệu.
"Ta không sợ, chẳng phải sau lưng ta còn có Vương gia sao? Ta chắc chắn hắn sẽ phải nể mặt mũi của Vương gia, nhất định không dám ra tay giết chết ta. Cùng lắm là dọa ta vài câu thôi."
Vân Thi Nhã cười hì hì nịnh nọt.
Nhưng tiếc thay, nịnh nọt không trúng đích, lại chạm trúng phải hố lửa mất rồi.
"Ngươi lại còn dám nói!"
Sắc mặt Mặc Thiên Lăng vẫn không vui, tiếp tục răn dạy nàng: "Nếu ngươi đã biết tính tình của Tam ca mà còn dám cố ý khiêu khích huynh ấy như vậy, ta thấy có cho người một trăm cái mạng cũng không đủ cho ngươi tiêu pha đâu đấy!"
Lời này đúng là sự thật.
Tính tình Vân Thi Nhã ngay thẳng, bạo dạn, to gan.
Nhưng đó là Vân Thi Nhã ở thế kỷ hai mươi mốt.
Chứ ở thời đại này, chỉ cần to gan lớn mật chút thôi, hở một tí là đầu rơi máu chảy liền.
Đêm nay đúng là nàng có hơi lỗ mãng.
Nếu Mặc Nghị Minh thật sự muốn giết nàng, hắn có thể bắt chẹt không dưới mười tội danh....
Đến lúc đó, Vân Thi Nhã muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc!
"Vâng vâng vâng, lần này đúng là ta không đúng trước. Cũng may Vương gia anh dũng vô song đúng lúc đến cứu ta một mạng, tiểu nữ vô cùng cảm kích" Nàng rất ngoan ngoãn nhận sai.
"Đại trượng phu" co được dãn được!
Hôm nay, cuối cùng Mặc Thiên Lăng cũng thật sự trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng rồi, phải ôm chặt cái đùi này mới được.
Nàng khen lấy khen để nãy giờ, trong lòng Mặc Thiên Lăng cũng cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng trên mặt hắn vẫn luôn là dáng vẻ như "ai nợ hắn mấy trăm vạn" ấy, cái mặt thối tha lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu đã vậy, ngươi nên báo đáp bổn vương thế nào đây?"
Báo đáp á?
Nàng vô thức nắm chặt vạt áo, cảnh giác nhìn hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất