“Nhưng mà… phản ứng của Lị Lị vừa rồi…”  

 

 

lão giả ngập ngừng.  

 

Nghe vậy, Ma Chủ khẽ nhíu mày, trong lòng cũng thấy có điều gì đó bất thường.  

 

Trước đây chính miệng con gái ông còn yêu cầu xử lý Lâm Phong, vậy mà sau khi biết thân phận thật của anh, thái độ lại bỗng trở nên xấu hổ, ngại ngùng…  

 

Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ… có chuyện gì không thể để người khác biết?  

 

“Thôi vậy! Xem tình hình sau này thế nào. Nếu tên Lâm Phong này thật sự có tư chất thành tiên, lại có biểu hiện tốt, ta có thể suy nghĩ giúp đỡ hắn.”  

 

Ma Chủ thản nhiên nói.  

 

…….  

 

Bên kia, trời đầy sao lấp lánh, ánh trăng dịu dàng như dòng nước.  

 

Trong màn đêm yên tĩnh.  

 

Lâm Phong và Ma Lị sóng vai bước đi, ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi lên thân thể cả hai, phản chiếu ra sắc trắng mờ ảo, giống như một đôi thần tiên quyến lữ, cảnh tượng đẹp đến ngỡ ngàng.  

 

Không gian yên tĩnh, cả hai cũng im lặng.  

 

Lâm Phong đang suy nghĩ về những chuyện sắp tới, nếu thực sự giết đại hoàng tử của Băng Tuyết Nhất Tộc, há chẳng phải phụ lòng Nunu sao?  

 

Nhưng nếu không đồng ý, lão già kia sẽ ra sao?  

 

Còn Ma Lị, cô ấy vẫn đắm chìm trong hồi ức cái đêm cùng Lâm Phong ăn gà, mãi không thể thoát ra được!  

 

Một lúc sau, Ma Lị mới nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, dồn hết can đảm ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím nhạt ngước nhìn Lâm Phong, hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Anh tên Lâm Phong, Bạch Phi Vũ, hay Inukawa Jiro?"  

 

"Tên thật là Lâm Phong, hai cái kia chỉ là bí danh để che giấu thân phận."  

 

Lâm Phong trả lời.  

 

"Ra là vậy! Sao anh không nói sớm? Làm... làm em vừa rồi còn... còn..."  

 

Ma Lị vừa xấu hổ vừa tức giận.  

 

Lúc này, làn gió nhẹ khẽ thổi, làm bay nhẹ mái tóc tím dị kỳ của Ma Lị, cùng với vẻ mặt xấu hổ của cô ấy... làm Lâm Phong cũng phải thầm gật đầu, cảm thấy Ma Lị thật sự rất xinh đẹp.  

 

Trong cuộc đời anh đã gặp rất nhiều phụ nữ xinh đẹp!  

 

Trong đó, đẹp nhất phải kể đến Tô Vũ Tình mang thể chất Thiên Sinh Mị Thể, cùng nhị sư tỷ Khương Ngôn Khê với nhan sắc tuyệt thế...  

 

Nhưng Ma Lị, nếu so về dung mạo, cũng không hề thua kém hai người họ!  

 

Quan trọng nhất là, Ma Lị hiện tại vẫn là một con nhóc hệ hắc ám, chưa trưởng thành, nếu cho thêm thời gian, tương lai ắt sẽ càng thêm lộng lẫy...  

 

"Cô cũng không nói với tôi rằng mình là tiểu công chúa của Ma Thần tộc?"  

 

Lâm Phong đáp lại.  

 

"Đó là vì em không muốn doạ anh sợ..."  

 

Ma Lị lí nhí nói.  

 

“Doạ tôi sợ ? Ừm… cái cách cô ăn gà tối hôm đó, đúng là hơi... thô bạo, xem như miễn cưỡng làm tôi giật mình.”  

 

Lâm Phong khẽ mỉm cười.  

 

“Còn nói nữa! Khi đó tôi rất đói, tất nhiên phải ăn cho đã…”  

 

Ma Lị phụng phịu nói, rồi lại lí nhí nói tiếp: “Chỉ tiếc là... từ hôm đó đến giờ, tôi chưa từng được ăn lại món gà ăn mày ngon như vậy nữa…”  

 

“Cô muốn ăn thì tôi nướng cho cô ăn.”  

 

Lâm Phong nói.  

 

“Thật á?”  

 

Mắt Ma Lị sáng rỡ.  

 

“Ừ.”  

 

Lâm Phong gật đầu.  

 

Qua cuộc đối thoại này, chút hiểu lầm giữa hai người cũng tan biến hoàn toàn.  

 

Dưới sự dẫn đường của Ma Lị, Lâm Phong được đưa đến một căn phòng của con gái tràn ngập hương thơm dễ chịu.  

 

Căn phòng rất rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, ở giữa phòng là một lò nướng, bên cạnh đặt mấy con gà đã được vặt lông sạch sẽ!  

 

“Lại đây mau!”  

 

Ma Lị tung tăng chạy đến bên bếp nướng, thành thạo xiên gà lên que nướng.  

 

Hiện tại, cô ấy hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng tàn nhẫn thường ngày, mà giống như một bé gái hồn nhiên ngây thơ.  

 

Lâm Phong cũng bước đến ngồi bên cạnh Ma Lị và bắt đầu nướng gà theo lời hứa.  

 

Lúc này, anh đã trở lại với dung mạo của Bạch Phi Vũ.  

 

“Anh Lâm, sao anh không dùng gương mặt thật của mình? Dáng vẻ khi nãy còn đẹp trai hơn bây giờ nhiều!”  

 

Ma Lị chống cằm, tò mò hỏi.  

 

“Giang hồ hiểm ác, chẳng thể làm theo ý mình được…”  

 

Lâm Phong trả lời, giọng mang chút u uất.  

 

Ma Lị nghe xong thì ngẩn người.  

 

Cô ấy ngắm nhìn góc nghiêng của Lâm Phong, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm pha chút đau thương, bất giác cảm thấy xót xa.  

 

Người đàn ông này…có vẻ đã rất mỏi mệt…  

eyJpdiI6IlM5clRkdWZEZXRMengwU0VBVEhyRlE9PSIsInZhbHVlIjoiY0c1Umc2YTBwbFRWN21zeFV3dk1uR1NKbzYzY0JLb3R1RGFNQk9NdmkxZDJEeXhSSUVuT2xsYW1WSmlUNGRLMCIsIm1hYyI6IjI0MDYyZjg5NmZiYjdkYzI1YzJiMDI2MzAwZTc0ODNiNjYyMzUxYmE0ZTY2ZjNmOWQyNDE2OWVkMTVlN2Q0NGEifQ==
eyJpdiI6ImNwSGJqOTlMdHRQUlQya2ROWktqZnc9PSIsInZhbHVlIjoiSDhqRDhCcmJWM2NCQ2xSSmVWVUFNdk9FblMwWkZKc05yTGs3Umo4Wlh5Y3JIVk0yWFR0c09Ic1pmeVBtSHhwcnVxMGJ6bWNaU1BMenNFSWVsK05aT0J0RVNIUmErbzZUTitnRzQwRXZpQVE9IiwibWFjIjoiZjFjNjhhM2VjN2Q1ZTliODdmMDgzNzM1NzZlMTA0ODUwZjM4MmEzZDMzMzBkMmFlMTk0YzYzZWI1NzVjZDRjNyJ9

Ads
';
Advertisement
x