Nghe thấy lời của Tiểu Tháp, Lâm Phong lập tức cười lạnh rồi nói: “Lúc trước còn gọi tao là anh trai, giờ lại gọi tao là thằng nhãi ranh rồi? Hy vọng sau này khi gặp cường giả Độ Kiếp, mày vẫn còn có thể gọi vậy.”
“Đừng hiểu lầm! Ta chỉ buột miệng ‘chém gió’ tí thôi, anh cũng biết mà, ta vốn dĩ thích... mạnh miệng” Tiểu Tháp vội vàng giải thích.
Lâm Phong lười phản ứng lại, trong mắt anh, cái tên Tiểu Tháp này chẳng khác gì con rồng ngốc, đầu óc hoàn toàn không cùng tần số với người bình thường.
Đúng là vừa kiêu căng vừa ngốc nghếch.
Không do dự nữa, Lâm Phong lập tức ném một viên Tăng Hồn Đan vào miệng.
Vừa vào miệng, đan dược lập tức hóa thành một luồng thần hồn lực tinh thuần, nhanh chóng lao vào thức hải, trong đó bắt đầu hình thành một vùng sương mù màu vàng kim…
Cùng với sự xuất hiện của luồng sương vàng này, cả người Lâm Phong lập tức thay đổi.
Giữa trán lóe lên ánh sáng vàng, xung quanh lan tỏa khí tức thần vận, nhìn qua giống như một vị tiên nhân hạ phàm.
Sau khi luyện hóa xong viên đầu tiên, Lâm Phong không ngừng lại, tiếp tục nuốt viên thứ hai, rồi đến viên thứ ba, thứ tư, thứ năm…Cho đến khi ăn hết toàn bộ số Tăng Hồn Đan.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, một tia sáng của ánh bình minh dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt của Lâm Phong, nếu nhìn nghiêng, thậm chí có thể thấy rõ những sợi lông tơ nhỏ li ti trên mặt Lâm Phong.
Ong!
Đột nhiên, một luồng thần hồn uy nghiêm từ mi tâm của Lâm Phong tỏa ra, đôi mắt anh cũng từ từ mở ra, ánh mắt trở nên vô cùng thâm sâu và sắc bén.
“Hóa Thần trung kỳ!” Lâm Phong khẽ lẩm bẩm.
Anh quan sát bản thân, phát hiện bề ngoài có vẻ không có sự thay đổi rõ rệt, nhưng thực chất thức hải của anh đã mở rộng ít nhất gấp đôi.
Đây chính là một loại cường hóa tiềm ẩn.
Kích thước thức hải của tu giả chính là thước đo sức mạnh thần hồn.
Thông thường, tu giảHóa Thần trung kỳ, thức hải chỉ tương đương một ao nhỏ mà thôi…
Mà thức hả hiện tạii của Lâm Phong lại như một hồ nước mênh mông, lớn hơn thức hải của tu giả Hóa Thần trung kỳ bình thường không biết bao nhiêu lần, hơn nữa mặt hồ còn lấp lánh ánh kim nhàn nhạt, mỗi đợt gợn sóng lan ra đều ẩn chứa sức mạnh thần hồn cực kỳ khủng khiếp.
“Đại sư huynh Hợp Thể Cảnh hậu kỳ, đã có thể đối kháng với tu giả Độ Kiếp sơ kỳ.”
“Còn mình, Hóa Thần trung kỳ, có thể chém giết Đại Thừa sơ kỳ, đối kháng với Đại Thừa trung kỳ! Nếu tính như vậy, chờ mình bước vào Hợp Thể Cảnh, chắc sẽ vô địch trong Độ Kiếp kỳ rồi!”
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên một tia tinh quang.
Nhưng rất nhanh, anh lại thở dài một hơi.
Với tốc độ hiện tại, muốn đột phá đến Hợp Thể Cảnh, không biết sẽ còn phải mất bao lâu.
Thiên sinh linh thể, tuy mạnh mẽ nhưng cũng có một nhược điểm duy nhất, đó là năng lượng cần thiết để đột phá cao hơn tu sĩ bình thường không biết bao nhiêu lần.
Ví dụ như Tăng Hồn Đan vừa rồi:
tu giả Hóa Thần bình thường chỉ cần một viên là có thể đột phá, còn anh thì phải nuốt cả mười mấy viên…
Mà đan dược nếu dùng nhiều, cơ thể sẽ sinh ra sức đề kháng, sau này muốn đột phá đến Hóa Thần hậu kỳ, Tăng Hồn Đan cũng không còn hiệu quả nhiều nữa.
“Xem ra vẫn phải hấp thụ thêm mới được”
Lâm Phong trầm tư một lúc, sau đó nhắm mắt điều tức, chuẩn bị củng cố cảnh giới.
Cứ như vậy, hai canh giờ trôi qua nhanhchóng.
Lâm Phong rốt cuộc cũng thu lại toàn bộ khí tức tràn ra bên ngoài,
Hiện tại nhìn anh chẳng khác gì một người bình thường, người ngoài khó lòng đoán được thực lực thật sự.
Ngay đúng lúc này, bên ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Kèm theo đó là một giọng nói chế giễu vọng vào tai Lâm Phong:
“Nghe nói Bạch Phi Vũ có tư chất thành tiên, tự xưng vô địch trong lớp trẻ, Tôn Sơn, hôm nay đặc biệt đến lĩnh giáo một phen.”
“Tôn Sơn?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất