“Những người ra ngoài lăn lộn chỉ biết đánh chẳng có tác dụng gì, phải có bối cảnh, có chỗ dựa.”
“Vậy xin hỏi chỗ dựa của anh là ai?” Lâm Phong thản nhiên nhìn vào Tôn Sơn.
“Tôi… Tôi…” Tôn Sơn vô cùng sợ hãi, thậm chí còn chẳng thể nói rõ lời.
Gã ta đã cảm nhận được nguy cơ cái chết sắp đến gần. Đây là lần đầu tiên trong mấy trăm năm nay gã ta có cảm giác như vậy.
“Cứu… Cứu tôi vôi!”
Tôn Sơn giãy giụa nhìn về phía Ma Chuẩn và la hét cầu cứu, hiển nhiên đã sợ đến mức muốn tè ra quần. Gã ta hoàn toàn không ngờ bản thân lại có một ngày rơi vào kết cục như vậy.
“Bạch Phi Vũ, cậu định làm gì? Mau thả anh ta xuống cho tôi!” Ma Chuẩn lập tức gằn giọng quát lên với vẻ mặt lạnh lùng.
“Ồ? Thì ra chỗ dựa của gã ta là anh à?”
“Răng rắc!”
Lâm Phong bóp gãy cổ của Tôn Sơn và đánh thần hồn của gã ta tan thành tro bụi. Ngay sau đó, anh ném thi thể về phía Ma Chuẩn, khẽ mỉm cười nói: “Đây, theo lời anh nói, buông xuống rồi đấy!”
“Bạch Phi Vũ, cậu…”
Ma Chuẩn cúi đầu nhìn Tôn Sơn chết không nhắm mắt, đôi mắt vẫn còn mở to nằm dưới đất, vẻ mặt hoàn toàn tái mét.
Anh ta tức!
Rất tức giận!
Thật sự tức đến sắp nổ tung rồi!
Là một trong những ứng cử viên hàng đầu cho vị trí thiếu tộc trưởng của Ma Thần Tộc, thứ mà anh ta để ý nhất chính là sự uy nghiêm của mình. Vậy mà giờ đây Lâm Phong lại giết chết khách nhà mà mình mời đến trước mặt nhiều người như vậy.
Anh còn giết người với thái độ bỡn cợt và khinh thường như vậy, chẳng khác gì đang ấn mặt anh ta vào hố xí, còn dùng sức đạp thêm mấy cái.
“Sự thật chứng minh nếu chỉ có chỗ dựa thì chẳng có tác dụng gì. Con người muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng!”
“Ví dụ như tên Tôn Sơn này, tôi muốn giết thì giết thôi.” Lâm Phong vừa nói vừa đưa tay chỉ vào khoảng không.
“Bùm!”
Thi thể của Tôn Sơn lập tức nổ tung thành một làn sương máu. Những giọt máu bắn tung tóe lên quần áo của Ma Chuẩn, dáng vẻ này kết hợp với gương mặt nhăn nhó của anh ta khiến tất cả những người vây xem đều cảm thấy rùng mình.
Tiêu rồi!
Lần này thật sự gây ra rắc rối to rồi!
Có thể nói rằng chuyện này còn ảnh hưởng nghiêm trọng hơn việc Lâm Phong giết chết Trương Bác Luân vào đêm qua. Anh ở trong Ma Thần Tộc mà dám giết chết người của nhị thiếu chủ ngay trước mặt đối phương, đúng là gan to bằng trời.
Rốt cuộc Bạch Phi Vũ đang nghĩ gì vậy?
Chẳng lẽ người này không sợ chết à?
Hay là anh thật sự nghĩ bản thân đã vô địch thiên hạ rồi?
“Bạch Phi Vũ, tôi đã nể mặt mà cậu lại không biết điều, để tôi xem hôm nay còn người nào có thể cứu cậu nữa không!”
Ma Chuẩn tức giận hét lên một tiếng, ngay sau đó đưa hai tay kết ấn thi triển bí pháp vô thượng của Ma Thần Tộc, tấn công về phía Lâm Phong.
Ngay trong chớp mắt, ma khí đen kịt cuồn cuộn ngút trời, nhiệt độ nơi này cũng giảm xuống âm độ. Luồng ma khí biến thành một bàn tay khổng lồ hung hăng đánh về phía Lâm Phong.
“Trò vặt vãnh!”
Lâm Phong khịt mũi một tiếng và vung tay đánh ra, chưởng ấn mang theo nguồn linh lực đáng sợ khiến cả khoảng không trở nên méo mó, mạnh mẽ đánh vào bàn tay khổng lồ đen ngòm kia.
“Oành!”
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Ma Chuẩn và Lâm Phong đã lao vào nhau, cả hai đấu qua đấu lại đánh đến long trời đất lở, khắp nơi đều bị bóng tối bao phủ khiến tất cả những người nơi đây đều vô cùng sợ hãi.
“Bạch Phi Vũ, tôi phải giết chết cậu!”
Ma Chuẩn thét lên với gương mặt vặn vẹo, tay trái nâng mặt trăng, tay phải đỡ mặt trời. Cả mặt trăng và mặt trời đều xuất hiện, đây chính là bí pháp vô thượng của Ma Thần Tộc – Nhật Nguyệt Thôn Thiên Thuật!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất