Nếu mình thật sự bị cú đấm ấy đánh trúng, chắc chắn sẽ bị thương nặng hoặc mất mạng.
Nói cách khác, cú đấm này đã vượt khỏi phạm vi mà hắn có thể lý giải, với nhãn lực của mình, hắn căn bản không nhìn thấu bản chất bên trong cú đấm ấy, nên mới cảm thấy nó vừa chậm vừa nhẹ.
Vút!
Người Tôn Sơn bay ngược về sau như pháo bắn, định tránh cú đấm này.
Nhưng rồi hắn phát hiện hoàn toàn hông thể né được, bản thân đã bị một luồng khí cơ khủng khiếp khóa chặt.
Không!
Tôn Sơn kinh hoảng gào lên.
Ngay khoảnh khắc này.
Một luồng lưu quang từ phía xa lao đến, hóa thành một lớp màn chắn, chắn trước người Tôn Sơn.
Ầm!
Cú đấm của Lâm Phong đập mạnh vào màn chắn, tuy đã phá tan nó, nhưng lại tạo cơ hội cho Tôn Sơn tranh thủ kéo giãn khoảng cách.
“Ừm?”
Lâm Phong khẽ nhíu mày.
Biến cố xảy ra đột ngột làm toàn bộ đám đông xung quanh cũng biến sắc, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, có một nhóm người đang đi tới.
Dẫn đầu chính là Ma Chuẩn với vẻ mặt âm trầm.
Theo sau hắn là Vương Hải cùng một nhóm thiên chi kiêu tử do hắn chiêu mộ.
“Là Nhị thiếu chủ Ma Chuẩn, hắn đến làm gì?”
“Tôn Sơn vốn là người của thiếu chủ Ma Chuẩn, hắn ra mặt cứu viện cũng chẳng có gì lạ.”
“Trời… Lẽ nào Tôn Sơn khiêu chiến Bạch Phi Vũ là do thiếu chủ Ma Chuẩn sai khiến? Tên Bạch Phi Vũ này đúng là nghịch thiên! Hôm qua giết Trương Bách Luân, đắc tội với Đại thiếu chủ Ma Lâm, giờ lại đắc tội luôn cả Nhị thiếu chủ Ma Chuẩn!”
Đám người xung quanh thi nhau thì thầm bàn tán, trong lời nói đầy vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.
Phù… phù… phù…
Tôn Sơn thở hồng hộc, cảm giác như vừa bước một chân ra khỏi Quỷ Môn Quan.
Hắn cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, gượng gạo nặn ra một nụ cười, bước lên chào hỏi: “Đa tạ thiếu chủ cứu giúp.”
“Vô dụng!”
Ma Chuẩn lạnh lùng phun ra hai chữ!
Nghe vậy, sắc mặt Tôn Sơn biến đổi, nhưng không dám phản bác.
Nếu hắn biết Lâm Phong mạnh như vậy, có đánh chết hắn cũng không dám chủ động xin ra tay.
Giờ thì hối hận cũng chẳng ích gì.
“Được rồi! Lui ra đi.”
Vương Hải khẽ cau mày, xem như cho hắn một lối thoát.
“Rõ!”
Tôn Sơn vội vàng gật đầu, lùi về phía sau đám người.
Lâm Phong nhìn cả cảnh tượng đó với vẻ mặt đầy thú vị, nhưng không ngăn cản.
Thật ra, một tên tép riu như Tôn Sơn có chết hay không, Lâm Phong cũng chẳng mấy quan tâm.
“Bạch Phi Vũ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Ma Chuẩn lạnh lùng nhìn Lâm Phong.
“Đúng vậy, lại gặp rồi, cánh tay của mày lành nhanh thế?” Lâm Phong mỉm cười hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Ma Chuẩn khựng lại, hắn nhớ đến cảnh đêm qua bị Lâm Phong đánh gãy tay trong phòng, một trận cận chiến thê thảm khiến sát ý trong lòng hắn lại dâng trào.
Nhưng rất nhanh, hắn đã ép sát ý này xuống.
Sau hàng loạt sự kiện xảy ra, hắn đã thay đổi ý định.
Một nhân vật lợi hại như Bạch Phi Vũ, nếu giết đi thì thật đáng tiếc, nếu có thể thu phục về dưới trướng, thì trong cuộc thí Luyện Băng Tuyết sắp tới, hắn sẽ như hổ mọc thêm cánh.
“Bạch Phi Vũ, mày rất giỏi đánh nhau đúng không?”
“Nhưng đánh giỏi thì có ích gì? Trong giới tu chân, muốn sống thì phải có thế lực, phải có chỗ dựa, mày chỉ là truyền nhân của Kiếm Tôn, là một tán tu không ai chống lưng, sớm muộn gì cũng chết không có chỗ chôn, hiểu không?” Ma Chuẩn chậm rãi nói.
“Ồ?”
Lâm Phong nhướng mày, người bỗng chốc biến mất ngay tại chỗ.
Thấy vậy, đồng tử Ma Chuẩn co lại, cả người lập tức đề phòng.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Phong lại xuất hiện ngay trước mặt Tôn Sơn, không tốn chút sức nào đã bóp chặt cổ hắn, nhấc bổng lên không trung, mặc cho Tôn Sơn giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Chứng kiến cảnh này, đám người xung quanh đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay cả Vương Hải cũng phải co đồng tử lại, trong mắt hiện lên vẻ e dè sâu sắc.
Quá nhanh!
Tốc độ vừa rồi của Lâm Phong quá nhanh!
Ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất