“Mày…”
Sắc mặt của Tôn Sơn lập tức trở nên xanh mét vì tức giận.
Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này, cũng lộ vẻ kinh ngạc, cảm thấy Bạch Phi Vũ thực sự quá ngông cuồng rồi.
Có thể lọt vào bảng xếp hạng Thiên tài của Linh giới, ai mà không phải thiên tài ngàn người có một?
Vậy mà một nhân vật như thế, trong miệng Bạch Phi Vũ lại bị gọi là “thằng nhãi ranh”!
“Bạch Phi Vũ, mày quá ngạo mạn. Hôm nay tao nhất định phải chém mày, cho mày biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
“Mày thật cho rằng mình là vô địch trong thế hệ thanh niên sao?”
Tôn Sơn quát lớn, sau đó lập tức lùi ngược ra sau, giữ khoảng cách an toàn với Lâm Phong.
Hắn biết rõ cơ thể Lâm Phong cường hãn vô song, nên tất nhiên không dại gì mà đấu cận chiến.
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt!”
Tôn Sơn bắt đầu thi triển bí thuật, từng đạo hào quang đáng sợ liên tiếp phát ra từ lòng bàn tay hắn.
Trong những tia sáng ấy, ẩn chứa vô số ấn ký phù văn rực rỡ, các phù văn giao thoa lẫn nhau, hiện ra dị tượng tuyệt mỹ Phong Hoa Tuyết Nguyệt, khiến người ta như mê đắm, ngẩn ngơ xuất thần.
“Đây là bí thuật vô thượng của Hợp Hoan Tông, Phong Hoa Tuyết Nguyệt!”
“Đẹp quá! Nhưng mà… những thứ càng đẹp, thường lại càng nguy hiểm!”
“Xem ra Tôn Sơn thật sự đã nổi giận rồi, vừa ra tay đã dùng đến tuyệt chiêu, định chém giết Bạch Phi Vũ!”
“Không biết Bạch Phi Vũ có đỡ nổi chiêu này không, dù cho cơ thể Bạch Phi Vũ có mạnh đến đâu cũng vô dụng! Bí thuật này đã liên quan đến công kích thần hồn rồi!”
Đám đông xung quanh cũng kinh ngạc trước sự mạnh mẽ của Tôn Sơn!
Chỉ có Lâm Phong cảm thấy rất nhàm chán.
Chiêu này tuy mạnh, nhưng với anh hiện tại lại quá yếu.
Dù sao, mạnh hay yếu đều là khái niệm tương đối...
“Bạch Phi Vũ, chịu chết đi!”
Tôn Sơn giận dữ gào lên.
Ảo cảnh Phong Hoa Tuyết Nguyệt lập tức bao phủ Lâm Phong, một vầng trăng tròn khổng lồ từ trên không trung chầm chậm giáng xuống, như muốn nghiền nát vạn vật, ẩn chứa năng lượng không thể địch nổi.
“Phá!”
Lâm Phong hờ hững điểm một ngón tay.
Vút!
Một luồng sáng lướt qua, xuyên thủng vầng trăng đẹp đẽ kia, sau đó đánh tan toàn bộ ảo cảnh.
Ảo cảnh như hoa trong gương, trăng dưới nước, hóa thành vô số điểm sáng rồi tiêu tán trong thiên địa.
Còn Tôn Sơn điều khiển ảo cảnh, lại bị phản phệ bởi đòn đánh ấy, khẽ rên lên, loạng choạng lùi lại, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
“Làm… làm sao có thể!”
Tôn Sơn quên cả việc lau máu nơi khóe miệng, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Chỉ một chỉ tay đã phá được Phong Hoa Tuyết Nguyệt của hắn?
Những người đang xem cũng sững sờ!
Ai cũng nói cơ thể Bạch Phi Vũ vô song, nhưng rõ ràng chiêu vừa rồi là thuật pháp, mà họ còn cảm nhận được ở trong đó chứa sát khí kiếm đạo vô cùng sắc bén.
Kiếm ý này quá kinh khủng, giống như kiếm của Thiên Đạo, không gì không thể phá vỡ…
“Nào, tiếp tục.”
Lâm Phong lạnh nhạt nói.
Lâm Phong giơ tay ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tôn Sơn.
“Ngông cuồng!”
Tôn Sơn nghiến răng, thi triển một chiêu thuật pháp đáng sợ một lần nữa. Chiêu này so với Phong Hoa Tuyết Nguyệt khi nãy còn mạnh hơn, khủng khiếp hơn!
Nhưng vẫn bị Lâm Phong dễ dàng phá giải.
“Thằng ranh con thì vẫn là thằng ranh con, quá yếu.”
Lâm Phong mất hứng chơi đùa tiếp, người chợt lóe lên như dịch chuyển tức thời, xuất hiện ngay trước mặt Tôn Sơn, tung ra một quyền nhẹ tênh.
“Nhanh quá!”
Tôn Sơn lộ vẻ kinh hãi trên mặt.
Lúc này hắn mới hiểu rõ khoảng cách giữa mình và người đàn ông trước mặt lớn đến mức nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất