Lúc này, Lâm Phong đang lơ lửng giữa không trung, chiếc áo trắng và mái tóc đen láy tùy ý tung bay trong gió, vô số ánh kiếm bao quanh người anh toát lên khí thế mạnh mẽ, uy phong lẫm liệt.
“Shhh!”
Những người vây xem không khỏi hít sâu một hơi.
Mạnh!
Thật sự quá mạnh rồi!
Đêm qua bọn họ đã tận mắt chứng kiến Lâm Phong giết chết Trương Bác Luân, nhưng đó chỉ là một trận đấu tay đôi đơn giản nhất, anh chỉ đột nhiên ra tay và đánh bại đối phương với những đòn tấn công mạnh mẽ bằng tay không.
Vì vậy trận đấu kia không hề chấn động lòng người bằng cảnh tượng hiện tại. Ngay cả Ma Chuẩn bị chém đứt tay và hai thiên chi kiêu tử tham gia cuộc vây đánh cũng lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Hiển nhiên sức mạnh của Lâm Phong đã vượt xa trí tưởng tượng của mọi người.
Thậm chí bọn họ còn có lý do nghi ngờ rằng cho dù cường giả Đại Thừa trung kỳ xuất hiện cũng chưa chắc có thể hạ gục anh.
Trong lòng Ma Chuẩn đang rất hối hận, vào thời điểm then chốt thế này lại trêu chọc vào nhân vật lớn mạnh đến vậy, đúng là ngu ngốc. Anh ta dường như đã nhìn thấy các ứng cử viên thiếu tộc trưởng khác đang đứng một bên cười thầm rồi.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, bây giờ có hối hận cũng vô dụng.
Hôm nay anh ta nhất định phải giải quyết Lâm Phong để giữ lấy mặt mũi của mình, nếu không thì anh ta sẽ trở thành một trò hề mất.
“Vương Hải, anh còn đang nhìn gì đấy?” Ma Chuẩn tức giận hét lên.
Vương Hải luôn đứng một bên quan sát nghe vậy chợt nhíu mày nhưng vẫn bước ra ngoài. Đối phương vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đôi mắt càng sâu thẳm hơn trông rất khó lường.
Cho dù trận giao đấu đã đánh đến lúc này, trong lòng anh ta tuy cảm thấy bất ngờ nhưng vẫn chưa đến mức sợ hãi.
“Là anh ta! Con cháu đời thứ năm của Vương Đằng!”
“Đây chính là dũng tướng đứng đầu dưới trướng nhị thiếu chủ! Nghe nói nhị thiếu chủ đã trả ra cái giá cực kỳ lớn để kéo người này về phe mình đấy.”
“Vương Hải không giống những người khác, anh ta không thể xem là người dưới trướng nhị thiếu chủ mà có ý định của riêng mình, nếu không thì nhị thiếu chủ chắc chắn không thể lôi kéo anh ta.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên xôn xao bàn tán.
Lâm Phong cũng nhìn về phía Vương Hải, anh không hề xa lạ với cái tên này. Cho dù là người kiêu ngạo như đại sư huynh cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị và kiêng dè khi nói ra tên của người này.
Người đứng đầu cuối kỳ thượng cổ, xưng hô này đã đủ để chứng minh sự lớn mạnh của Vương Đằng. Đây là một nhân vật vô địch thiên hạ, từng giết chết người ở cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong trong đại nạn thượng cổ.
Vì thế thực lực của Vương Hải – con cháu đời sau của Vương Đằng chắc chắn không hề thua kém.
“Bạch Phi Vũ, tôi đã quan sát rất lâu, câu quả thật rất mạnh, ngay cả tôi cũng không nắm chắc hoàn toàn có thể đánh bại cậu.” Vương Hải không vội vàng ra ty mà chậm rãi nói ra câu này.
Anh ta vừa dứt lời, cả nơi này lập tức xôn xao hẳn lên.
Những lời này của Vương Hải đã cho thấy rõ Bạch Phi Vũ đã đạt đến một tầm cao mà bọn họ khó mà tưởng tượng được.
“Anh đúng là tự dát vàng lên mặt mình đấy.” Khóe môi của Lâm Phong khẽ nhếch lên.
“Cậu cũng không cần nói những lời ngông cuồng này ở trước mặt tôi, chúng không có bất kỳ ý nghĩa gì, cũng sẽ không chọc giận tôi. Tôi khác với bọn họ, Vương Hải tôi không bao giờ tham gia trận đấu không nắm chắc.”
“Vì vậy từ lúc tôi ra đời đến giờ chưa từng thất bại lần nào. Những người chết trong tay tôi cũng chưa từng có kẻ nào được toàn thây.” Vương Hải nói tiếp.
Giọng điệu của anh ta rất thản nhiên, đến mức khiến trái tim của những người vây xem xung quanh đều run rẩy. So với thái độ kiêu căng ngông cuồng của Bạch Phi Vũ, tính cách âm trầm của anh ta lại càng khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.
“Sức mạnh của con người luôn có giới hạn, dù cậu lợi hại đến mức nào thì có thể đánh bao lâu chứ?”
Vương Hải bình tĩnh nhìn về phía Lâm Phong, sau đó đột nhiên tung ra một cú đấm.
“Rầm!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất