Đúng là con cháu đời thứ năm của Vương Đằng, dù sức chiến đấu này không bằng Đại Thừa trung kỳ nhưng có lẽ cũng không thua kém bao nhiêu. Điều quan trọng nhất là tu vi của Vương Hải chỉ ở mức Hợp Thể đỉnh phong.
Điều này chứng tỏ anh ta chắc chắn là một đối thủ cực kỳ đáng sợ.
Ma Chuẩn đứng bên cạnh thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có người đánh bay Bạch Phi Vũ rồi. Vừa rồi anh mang đến cảm giác áp đảo quá mạnh khiến bọn họ gần như thấy tuyệt vọng, may mà bên bọn họ vẫn còn Vương Hải chống đỡ nổi.
“Sức mạnh của con người có hạn, nhưng Bạch Phi Vũ thì không.”
Lâm Phong lạnh nhạt đáp lại, cả người anh lập tức biến mất ngay tại chỗ. Ngay sau đó, anh đã xuất hiện ngay trước mặt Vương Hải và cũng tung ra một cú đấm dữ dội.
Vương Hải không thèm quan tâm mà trở tay đánh trả, nhưng ngay vào lúc va chạm với cú đấm kia, anh ta lại cảm nhận được một nguồn năng lượng đáng sợ. Nguồn năng lượng này vượt xa sức phòng thủ hiện tại của anh ta và nhanh chóng đánh bay anh ta ra xa hơn nghìn mét, cuối cùng đụng nát cả một ngọn núi ở phía xa.
“Rầm ầm ầm!”
Đá vụn không ngừng rơi xuống, vô số bụi đất tung bay khắp trời che kín tầm nhìn của mọi người.
Những người nơi đây đều ngây người.
Vương Hải vừa rồi còn có khí thế ngất trời cứ thế bị một cú đấm đánh bay ra ngoài ư?
“Ơ…”
Vẻ mặt của Ma Chuẩn trở nên vô cùng khó coi như đã ăn phải một đống phân vậy.
“Tốt lắm!”
Giờ phút này, một giọng nói đột nhiên truyền ra từ trong khói bụi mịt mù, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong đống tro bụi, đối phương vừa cất bước đã di chuyển cả nghìn mét và lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
“Không tệ, không tệ, tôi đã rất lâu rồi chưa từng phấn khích đến vậy.”
Vương Hải vặn cổ, xương cốt cả người đều vang lên những tiếng “răng rắc”.
“Oong!”
Những đường hoa văn của đạo vận lượn lờ quanh người anh ta, ánh sáng chói mắt lan tỏa khắp trời đất, giờ đây anh ta trông như một vị chiến thần hơn người.
“Cơ thể của anh cũng không tệ, vậy mà lại không bị thương tí nào với cú đấm vừa nãy.” Lâm Phong thích thú nói.
“Cơ thể của tôi còn cứng rắn hơn cậu tưởng tượng đấy. Cậu muốn thử không?” Vương Hải đáp lại với ánh mắt lạnh lùng.
“Vậy thì thử xem ai rắn chắc hơn.”
Lâm Phong khịt mũi hậm hừ, sau đó lập tức di chuyển đến chỗ Vương Hải và tiếp tục vung tay đấm tới.
Vẻ mặt của Vương Hải không hề thay đổi, anh ta dứt khoát vươn tay bắt lấy nắm đấm của anh, nhưng cả người anh ta vẫn không ngừng lùi về sau bởi sức mạnh to lớn của đối phương. Anh ta lùi ra ngoài mấy chục mét mới đứng vững trở lại.
“Xem ra anh cũng không quá cứng rắn như trong tưởng tượng.”
Lâm Phong khinh thường cười một tiếng và dứt khoát tấn công như vũ bão, từng cú đấm mang theo luồng gió đáng sợ đánh ra khiến không gian xung quanh đều bị chấn động đến vỡ nát.
Vương Hải vẫn bình tĩnh phòng thủ, anh ta đã đứng bên cạnh quan sát trận chiến rất lâu, dĩ nhiên biết thực lực của Lâm Phong vô cùng đáng sợ, anh ta cũng biết bản thân không thể đánh nhanh thắng nhanh.
Vì vậy anh ta định giữ vững thế đánh của mình trước và tìm kiếm cơ hội. Lâm Phong tấn công dữ dội đến vậy, chắc chắn không thể duy trì quá lâu. Vậy nên anh ta chỉ cần chờ đợi khoảnh khắc đối phương yếu đi và nắm bắt cơ hội đánh trả, giết chết đối phương trong một chiêu là được.
Nhưng anh ta đã nhanh chóng phát hiện có điều gì đó không ổn.
Bởi vì khí tức của Lâm Phong không chỉ không hề suy yếu mà trái lại ngày càng mạnh và nhanh hơn, những cú đấm sắc bén đánh vào cánh tay của anh ta đau đến mức không thể nhịn được.
“Cường giả chân chính không bao giờ chỉ biết phòng thủ! Vương Hải, anh quá kém!” Lâm Phong nói với ánh mắt lạnh lùng.
Anh vốn người Vương Hải có cơ thể tuyệt vời có thể làm người giúp anh tập luyện, nhưng anh không ngờ đối phương chỉ biết tránh né phòng thủ nên cũng không còn thích thú như trước nữa.
“Rầm!”
Lâm Phong tập trung toàn bộ sức mạnh vào cú đấm và thẳng thừng đánh ra.
Vương Hải cảm thấy không ổn, vẻ mặt của anh ta trở nên nghiêm nghị hẳn lên, vội vàng dùng hết sức chống đỡ.
Nhưng ngay sau đó…
“Ầm!!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất