Trên khắp muôn ngọn núi, không một bóng chim bay. Trên vạn nẻo đường đi, cũng chẳng thấy một dấu chân người.
Giữa khung cảnh băng thiên tuyết địa, một ngôi mộ lẻ loi được đắp bằng những khối băng cứ thế lặng lẽ nằm đó, mặc cho gió tuyết vùi lấp.
“Vù vù~”
Gió bắc gào thét thổi qua, càng làm cho không gian thêm phần lạnh lẽo và thê lương!
Lâm Phong và Ma Lị đứng trước mộ, vẻ mặt cả hai đều bình thản, không để lộ chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại đang ngổn ngang trăm mối!
Đặc biệt là Lâm Phong!
Cảnh tượng này khiến anh bất giác nhớ lại khung cảnh lúc anh xuống núi năm xưa.
Lão già đã qua đời ngay trước mặt anh.
Sau khi chôn cất lão già xong, anh cũng đã đứng lặng người một hồi lâu.
Chỉ khác là khi đó, tiết trời đang vào thu.
Gió thu hiu hắt, hoàng hôn buông xuống, lá vàng bay xào xạc khắp nơi…
Còn bây giờ, nơi này lại là vùng cực bắc lạnh giá, gió rét căm căm.
Lâm Phong cũng không còn cô độc một mình, mà bên cạnh đã có thêm một Ma Lị…
“Cho dù ông đã từng là một người phong hoa tuyệt đại, độc tôn thiên hạ, trấn áp vạn thế, thì cuối cùng cũng chỉ có thể bụi về với bụi, đất về với đất, bị dòng sông thời gian chôn vùi mà thôi!”
“Thời gian trôi đi, vài năm nữa, những dấu vết ông để lại trên thế gian này sẽ bị xóa sạch hoàn toàn, thế gian sẽ không còn nhớ đến một người như ông!”
Lâm Phong bất giác thở dài.
“Cổ tổ Ma Dạ đúng là một người đáng thương!”
Ma Lị cũng buồn bã nói.
Nghe vậy, Lâm Phong thoáng sững người. Anh nhìn Ma Lị, định nói gì đó rồi lại thôi.
Thật ra từ trước đến nay, trong lòng anh vẫn luôn có một thắc mắc!
Ma Dạ không phải kẻ ngốc, thân là một trong ba vị Cổ Tổ của Ma Thần Tộc, còn là một tu giả Đại Thừa kỳ, sao lại có thể quái gở đến mức đòi nhận anh làm ba chứ?
Thậm chí để lấy lòng anh, ông ta còn bất chấp tất cả, mặt dày mày dạn bám theo anh…
“Anh Lâm, anh sao vậy?”
Ma Lị nhận ra vẻ mặt khác thường của Lâm Phong.
Lâm Phong đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra nỗi băn khoăn trong lòng, hy vọng có thể tìm được câu trả lời từ Ma Lị.
Nghe xong câu hỏi của Lâm Phong, Ma Lị lại có cảm giác hụt hẫng mất mát. Một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Có lẽ… là vì con trai của ông ấy.”
“Ý cô là Ma Thiên, kẻ đã bị tôi giết ư?”
Lâm Phong nhíu mày.
“Không phải! Là con trai ruột của ông ấy…”
Ma Lị lắc đầu.
“Con trai ruột?”
Lâm Phong tỏ vẻ khó hiểu.
“Thật ra chuyện này em cũng vô tình nghe lỏm được từ ba em thôi!”
“Ngày trước, ba em vẫn luôn theo đuổi Cổ tổ Ma Nhã, nhưng không hiểu vì sao Cổ tổ Ma Nhã lại phải lòng Cổ tổ Ma Dạ!”
“Lúc hai người họ đến với nhau, ba em ngoài mặt thì chúc mừng, nhưng thực chất trong lòng lại vô cùng tức giận. Nhưng dù sao cũng là người cùng tộc, thân là tộc trưởng, ông ta cũng không thể biểu hiện quá đáng được!”
Ma Lị ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
“Mãi cho đến sau này, khi Ma Dạ và Ma Nhã đã có được kết tinh tình yêu của họ, chính là Ma Thiên!”
Nghe đến đây, Lâm Phong dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, kinh ngạc hỏi:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất