“Đúng vậy! Ma Thiên đó không phải Ma Thiên mà anh đã giết! Con ruột của Cổ tổ Ma Dạ vừa mới chào đời không lâu đã bị ba em ngấm ngầm sai người thủ tiêu. Ma Thiên sau này chỉ là một kẻ thay thế mà thôi!” 

 

 

“Về sau, Cổ tổ Ma Dạ biết được chuyện này, nhưng vì sợ ba em trả thù nên không dám vạch trần, đành phải bất đắc dĩ nuôi nấng Ma Thiên giả như con ruột của mình!” 

 

Nói đến đây, khóe miệng Ma Lị nở một nụ cười đầy mỉa mai. 

 

“Chả trách tôi giết Ma Thiên mà Ma Dạ lại có thể tha thứ cho tôi! Hóa ra đó chỉ là con trai giả…” 

 

Ánh mắt Lâm Phong khẽ động, rồi anh lại khó hiểu hỏi tiếp: 

 

“Vậy tại sao Ma Nhã và Ma Dạ lại trở mặt với nhau?” 

 

“Chuyện rất đơn giản. Sau khi Ma Nhã biết con trai ruột của mình đã chết, bà ấy đã yêu cầu Cổ tổ Ma Dạ cùng đi báo thù, nhưng Cổ tổ Ma Dạ lại quá nhát gan, không dám báo thù! Cổ tổ Ma Nhã tức giận vì ông ấy quá hèn nhát…” 

 

“Lúc đầu, em cũng từng nghĩ Cổ tổ Ma Dạ quá yếu đuối, đường đường là một người ba mà đến việc con mình bị giết, ông ấy cũng có thể dửng dưng! Mãi cho đến gần đây, khi ông ấy vì giúp em mà hy sinh tính mạng, em mới hiểu ra, ông ấy hoàn toàn không hề hèn nhát!” 

 

“Ngược lại, ông ấy rất thông minh! Ông ấy biết rõ dù mình có liên thủ với Ma Nhã cũng không thể nào đấu lại Ma Chủ, vì vậy ông ấy đã nhẫn nhịn suốt cả nghìn năm, chỉ để chờ đợi một thời cơ!” 

 

“Còn về lý do tại sao ông ấy cứ nhất quyết đòi nhận anh làm ba, có lẽ là vì ông ấy cảm thấy anh có thể giúp ông ấy!” 

 

Ma Lị nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong. 

 

Lâm Phong không tự nhiên mà dời ánh mắt đi chỗ khác. 

 

Giúp Ma Dạ báo thù ư? 

 

Điều đó đồng nghĩa với việc phải trừ khử Ma Chủ… 

 

Theo những gì Lâm Phong quan sát được trong thời gian qua, Ma Chủ chắc chắn là một tồn tại cùng đẳng cấp với lão già sư phụ của anh, một nhân vật đứng trên đỉnh của thế giới này! 

 

Muốn giết một người như vậy, ngay cả với thực lực hiện tại của anh, Lâm Phong cũng cảm thấy quá sức hoang đường… 

 

“Anh Lâm, thật ra trước đây em và Cổ tổ Ma Dạ chẳng có chút giao tình nào, nhưng ông ấy lại vì em mà không tiếc cả tính mạng! Anh có biết tại sao không?” 

 

Ma Lị đột nhiên hỏi. 

 

“Tại sao?” 

 

“Bởi vì ông ấy muốn thông qua chuyện này để anh giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện! Một người ba, dùng chính mạng sống của mình làm cái giá, chỉ để báo thù cho con trai! Đó là điều duy nhất ông ấy có thể làm được!” 

 

“Khoan hãy nói đến việc tôi có thể trừ khử Ma Chủ hay không! Dù gì Ma Chủ cũng là ba của cô đấy!” 

 

Lâm Phong nói, vẻ mặt rất phức tạp. 

 

“Em không có ba! Kể từ sau khi mẹ em chết thảm, trên đời này, em đã không còn bất kỳ người thân nào nữa!” 

 

Ma Lị lạnh lùng ngắt lời Lâm Phong. 

 

Tiếp đó, cô ấy lại nói bằng giọng lạnh lùng: 

 

“Ý nghĩa tồn tại duy nhất của em, chính là trừ khử Ma Chủ và ả tiện nhân Tuyết Hồng Dao kia!” 

 

Lâm Phong im lặng nhìn Ma Lị. 

 

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy sự căm hận đến nhường này trong đôi mắt của cô gái trẻ Ma Lị… 

 

Cùng lúc đó, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Tuyết Hồng Dao. 

 

Tuy anh và Tuyết Hồng Dao không quá thân thiết, nhưng qua vài lần tiếp xúc, anh cảm thấy Tuyết Hồng Dao không giống loại phụ nữ mưu mô, hiểm độc, thích tranh giành hơn thua… 

 

Nên chuyện Tuyết Hồng Dao vì tranh sủng mà giết mẹ của Ma Lị nghe có vẻ không thực tế lắm… 

 

“Cô có chắc chắn, mẹ của cô thật sự do Tuyết Hồng Dao hại chết không? Cô có tận mắt chứng kiến không?” 

 

“Lúc đó em còn nhỏ, làm sao có thể tận mắt nhìn thấy được? Nhưng, không phải ả thì còn có thể là ai? Mọi người đều nói như vậy!” 

 

Ma Lị bình tĩnh đáp. 

 

“Mọi người cũng từng cho rằng Ma Thiên kia là con ruột của Ma Dạ đấy thôi… Đôi khi tai nghe chưa chắc đã là thật!” 

 

Lâm Phong nói. 

 

Ma Lị ngẩn người. 

 

Ngay sau đó, cô ấy nhìn Lâm Phong với vẻ mặt phức tạp rồi hỏi: 

 

“Anh Lâm, có phải anh thích Tuyết Hồng Dao rồi không?” 

 

“Làm gì có chuyện đó!” 

 

Lâm Phong có chút bất đắc dĩ. 

 

“Tối hôm đó, em thấy hai người ôm nhau, em đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Bây giờ anh lại đứng trước mặt em mà bênh vực cho ả…” 

 

“Anh Lâm, em mệt rồi! Em về ngủ một lát đây…” 

 

Ma Lị mệt mỏi nói một câu như vậy rồi quay người bỏ đi. 

 

Lâm Phong lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Ma Lị, không lên tiếng ngăn cản. 

 

Kinh nghiệm mách bảo Lâm Phong rằng, trong tình huống thế này, tuyệt đối không nên cố gắng giải thích thêm, nếu không mọi chuyện sẽ chỉ ngày càng tệ hơn mà thôi… 

eyJpdiI6IjlcL2NrRU13ZGdOTDBMT1NoRUxxT25BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZJTDkxVG00U3BHek1kdlpDM1lDZUdyZVVxRVFxaUNmUWp2T3lhajNcL1ozcEQ0SlZqU0ZOenhTQ3pQN1pnR25xIiwibWFjIjoiZWQ4ZmFhNzRjOWEzZTA2ZDFjY2ZlMzFkYWE3NDg5MWM1NjFmNzc2MzJjZDAxNmVkNWE5NGM3ZjFlMTkwNWMzMCJ9
eyJpdiI6IlRXS0tjSnRXY2VGcGRVaXhrNmowblE9PSIsInZhbHVlIjoiXC8xTGRwc3YzVXBVdlc5dFQxcmlRbXQ1NnZ1eElmeTZrMGtLaEtGcVRaQlBNME1BRnlWbzBMSTludWNhTXFHcHl3U0RlWStscjRnK3VSRmdLWFdYVWhyK2hiVkdJUldIS3h1Tmh6clU2UFwvQT0iLCJtYWMiOiI2MzViZTQ0NmI5YTdiMTA0ZjljM2ZmZTRmNDJjMjlmNTkwNmQ3MWRhMDRkZjM1ZTQzYWE2MGYxYmNiOGEyZDdiIn0=

Ads
';
Advertisement
x