Chàng trai áo đen khẽ nhíu mày nhìn nụ cười nham hiểm của Rồng Ngốc. Anh ta là Yêu Dã, là một thiên kiêu của Yêu tộc, ba là Yêu Vương đã hy sinh vì tộc môn trong đại nạn thượng cổ.
Chính vì vậy anh ta được mọi người trong Yêu tộc vô cùng kính trọng, cộng thêm bản thân có thiên phú không tệ nên địa vị trong Yêu tộc có thể nói rằng chỉ đứng sau Yêu Vương. Vì vậy anh ta chẳng mấy coi trọng Rồng Ngốc.
Tuy Rồng Ngốc cũng được tôn sùng là Yêu Vương Rồng nhưng lại bị một tổ sư của thánh miếu Thái Sơ thu phục làm thú nuôi trong đại nạn thượng cô. Điều này chẳng khác gì một sự sỉ nhục đối với Yêu tộc.
“Yêu Vương Rồng, tôi không phải đang dạy bảo ngài mà chỉ đang nói ra một sự thật mà thôi. Nhân tộc là cái thá gì chứ? Bây giờ ngài bỏ mặc chuyện quan trọng vì mấy mạng sống của Nhân tộc, thật sự không xứng làm Yêu Vương!”
Yêu Dã ngừng lại rồi nói tiếp: “Có phải bởi vì năm xưa ngài bị cường giả Nhân tộc thu phục nên bây giờ có thứ tình cảm khó hiểu đối với họ không?”
“Yêu Dã, cậu có thành kiến rất lớn đối với tôi đấy!” Rồng Ngốc cười híp mắt nói.
Vẻ mặt của Yêu Dã không thay đổi, hoàn toàn không hề sợ hãi một tí nào.
Rồng Ngốc bởi vì bị thương nên tu vi Đại Thừa đỉnh phong lúc đầu đã giảm xuống Đại Thừa sơ kỳ, mặc dù anh ta không có bản lĩnh gì nhưng lại là một tu giả Đại Thừa trung kỳ.
“Yêu Vương Rồng, ngài đã già rồi! Tư tưởng cũng ngày càng mục nát… Tôi thật sự không hiểu vì sao các Yêu tổ lại coi trọng ngài đến vậy.” Yêu Dã lạnh nhạt nói một câu rồi xoay người rời đi.
Rồng Ngốc khẽ nheo mắt nhìn bóng lưng rời đi của Yêu Dã, không nói lời nào. Không lâu sau, đối phương đã biến mất trong tầm mắt của cậu ta.
Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng nổ lớn bỗng vang lên trong khoang thuyền.
“Rầm!”
Đôi mắt của Rồng Ngốc chợt co rút, cậu ta lập tức lao vào trong khoang thuyền thì thấy Yêu Dã đang một tay bắt lấy Trần Y Nặc, tay còn lại đang đánh Tiểu Luyến Luyến bay ra ngoài.
“Yêu Dã, cậu đang làm gì vậy?” Vẻ mặt của Rồng Ngốc trở nên khó cói.
“Yêu Vương Rồng, nếu ngài không chịu ra tay thì để tôi xử lý chuyện này giúp ngài. Tôi tuyệt đối không thể để hai con sâu bọ Nhân tộc này ngáng chân mình được!” Trong mắt Yêu Dã hiện lên tia sáng lạnh lẽo, sau đó anh ta khẽ dùng sức ném Trần Y Nặc ra khỏi phi thuyền.
Rồng Ngốc hoảng hốt lập tức giơ tay muốn túm lấy Trần Y Nặc, nhưng đã bị Yêu Dã ra tay ngăn cản.
“Vù vù…”
Phi thuyền bay đi cực kỳ nhanh, thân hình đầy đặn của Trần Y Nặc nhanh chóng biến mất trong màn gió tuyết mênh mông. Tiểu Luyến Luyến nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đột nhiên tái nhợt hẳn đi, cô bé hét lên: “Mẹ ơi!”
“Yêu Dã, cậu quá láo xược rồi đấy! Tôi nể tình ba cậu có công lao với Yêu tộc nên không ra tay với cậu. Cậu thật sự nghĩ rằng sóng sau xô sóng trước à?”
Rồng Ngốc nổi trận lôi đình, cậu ta chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình đang bị một tên bề dưới giẫm đạp.
“Gràooo!”
Rồng Ngốc tức giận gầm lên một tiếng và há miệng phun ra đòn Giao Long Thổ Tức về phía Yêu Dã. Đối phương vẫn bình tĩnh lùi vài bước ra sau, vô số yêu lực tuôn ra tạo thành một lá chắn màu xanh trước người chặn lại đòn tấn công này.
“Tôi đã nói rồi, ngài đã mục nát rồi!”
Yêu Dã lạnh lùng nói xong lại tung một cú đấm về Tiểu Luyến Luyến.
Lúc này Rồng Ngốc đã hoàn toàn nổi giận, một ảo ảnh giao long khổng lồ xuất hiện sau lưng cậu ta.
Cậu ta đang chuẩn bị ra tay bảo vệ Tiểu Luyến Luyến nhưng ngay vào lúc này, cậu lại đột nhiên cảm nhận được một nguồn sức mạnh đáng sợ từ trên người cô bé.
“Anh đã giết mẹ tôi…”
Giờ phút này, mái tóc của Tiểu Luyến Luyến tung bay, đôi mắt đỏ ngầu, từng vầng sáng hiện lên xung quanh cơ thể khiến cả người cô bé trông giống như một vầng mặt trời rực rỡ vừa chói lọi vừa đẹp đẽ.
Cô bé chỉ giơ một bàn tay nhỏ nhắn của mình đã chặn được đòn tấn công của Yêu Dạ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất