“Vù!”
Trong chớp mắt, mấy giọt tinh huyết của Lâm Phong hóa thành vô số phân tử, khuếch tán ra xung quanh, hình thành nên từng sợi xích màu đỏ máu .
Những sợi xích này liên kết với nhau, lơ lửng giữa không trung, cuối cùng ngưng tụ thành một chữ “Huyết” khổng lồ ngay trên đỉnh đầu, che phủ cả vạn dặm tuyết trắng…
“Cưỡng đoạt thiên cơ, lấy máu ta mượn mệnh!”
Lâm Phong giận dữ gầm lên, một luồng khí tức kinh khủng từ trong cơ thể anh cuộn trào ra, ý đồ phá vỡ sự giam cầm của tuyết nguyên, tìm kiếm một tia sinh cơ le lói!
Nhưng đúng lúc này.
“Rầm!”
Không gian đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Một luồng sức mạnh bí ẩn từ trên trời giáng xuống, oanh tạc thẳng vào chữ “Huyết”, khiến chữ Huyết khổng lồ nứt toác thành vô số vết rạn như mạng nhện!
Đây chính là Lực lượng pháp tắc vốn có của Băng Xuyên Tuyết Nguyên, là cơ chế tự bảo vệ do Băng Tuyết Tộc bố trí từ xa xưa, giờ đây, khi không có ai điều khiển, nó vẫn có thể tự động kích hoạt…
Giây tiếp theo!
“Ầm ầm!”
Hơn một nửa Băng Xuyên Tuyết Nguyên rung chuyển dữ dội như thể có động đất, khiến vô số sinh linh chấn động, kinh hãi tột độ…
“Phụt!”
Lâm Phong lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.
Giờ phút này, ngay cả kẻ mạnh như Lâm Phong cũng đã có chút kiệt sức, cảm giác bất lực tột cùng dần xâm chiếm lấy tâm trí anh.
“Ba ơi…”
Tiểu Luyến Luyến đứng bên cạnh cất tiếng khóc nức nở đầy ai oán.
Lâm Phong lau vội vết máu trên khóe miệng, quay đầu nhìn con gái, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả thành lời!
Anh đã nợ con gái cả mười năm trời!
Khó khăn lắm mới được trở về, nhưng vì đủ thứ lý do mà phải bôn ba khắp nơi…
Đây có lẽ là lần duy nhất Tiểu Luyến Luyến cầu xin ba cô bé một điều gì đó!
Trái tim Lâm Phong như bị ai đó bóp nghẹt!
Đúng lúc này, Rồng ngốc dường như hồi quang phản chiếu, đột nhiên mở mắt ra, thều thào:
“Tên ngốc này, bỏ cuộc đi!”
“Mỗi sinh linh đều có con đường riêng, có chuyện phải trải qua, có người phải gặp, có tiếc nuối phải mang, đó là những gì số phận đã an bài! Hợp tan là lẽ thường tình, mỗi người một số phận, một con đường, anh không cần phải đau lòng, càng không cần phải hy sinh bất cứ thứ gì vì tôi cả, đây chính là mệnh của tôi!”
“Mệnh? Hay cho một chữ mệnh!”
Lâm Phong không khỏi cười một cách thảm thương.
“Nếu tôi là một lão già cổ hủ, có lẽ tôi sẽ tin vào số mệnh! Nhưng tôi là Lâm Phong, kẻ ngông cuồng kiêu ngạo, không bao giờ muốn thua cuộc, mạng của tôi, do tôi chứ không do trời!”
Rồng ngốc im lặng không nói gì thêm, nhưng từng đốm sáng nhỏ li ti bắt đầu bay ra từ cơ thể hắn, khuếch tán ra khắp đất trời.
Đó là thần hồn…
Giờ phút này, nó đã sắp sửa tan vỡ!
Hai mắt Lâm Phong đỏ ngầu, anh cố hết sức ngăn cản, nhưng vẫn chẳng thể thay đổi được sự thật.
Đây là địa bàn của Băng Tuyết Tộc, thiên cơ bị che lấp, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, khó mà cầu được một tia sinh cơ…
Ngay lúc ấy, Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Anh lấy ra một viên châu màu trắng từ trong túi Càn Khôn.
Ngay khoảnh khắc viên châu xuất hiện, nó lập tức tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa, băng linh chi khí trong phạm vi vạn dặm cũng lặng lẽ hội tụ về, tạo thành từng luồng gió lốc cuồn cuộn!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất