Một dãy kiến trúc được xây bằng những khối băng đá sừng sững giữa trời băng tuyết.
Trước mỗi tòa nhà đều có mấy sinh linh của Băng Tuyết Nhất tộc đi qua đi lại, bận rộn với đủ loại công việc.
Kể từ sau khi Lâm Phong chém chết Ma Thiên Tứ cũng đã trôi qua ba ngày.
Trong ba ngày này, bầu không khí trong doanh địa không những chẳng hề dịu lại, mà ngược lại còn trở nên căng thẳng và ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Hầu như mỗi đêm, bên ngoài xung quanh của Băng Xuyết Tuyết Nguyên đều truyền đến hơi thở dị thường...
Có những bóng người tuyệt thế ẩn trong trời cao, thân thể tỏa thánh quang, đạo pháp vờn quanh, lạnh lùng nhìn xuống nơi này; cũng có những thần niệm đáng sợ xuyên qua vô tận hư không, quét đến, dường như muốn thăm dò tình hình bên trong...
Thiên kiêu của các thế lực lớn đều đã chết sạch tại đây.
Những lão quái vật kia cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn thêm, đồng loạt xuất động, định tiêu diệt toàn bộ tàn dư của Băng Tuyết Nhất tộc.
Có thể nói, tình thế giờ đã vô cùng nguy cấp.
Nếu không nhờ có đại trận hộ tộc bao phủ, e rằng đám cường giả bên ngoài đã sớm xông vào rồi.
Nhưng trận pháp này, rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu?
Cùng lúc đó, trong đại sảnh của một tòa kiến trúc, Gia Cát Tiểu Minh đang đứng trước bàn, nhắm mắt diễn toán thiên cơ, tìm kiếm một con đường sống…
Tiểu sư thúc của gia tộc Thủ Lăng, Ngô Phong, Hiên Viên Chỉ Nhược cùng những người khác đang đứng phía anh ta nín thở dõi theo.
“Phù…”
Một hồi lâu sau, Gia Cát Tiểu Minh mới chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi dài, sắc mặt cực kỳ mệt mỏi.
“Thế nào rồi?” Tiểu sư thúc bước lên hỏi.
“Quẻ tượng khép kín, sinh lộ bị phong ấn, chín chết một sống.”
“Một khi Vô Lượng Băng Phong Trận bị phá, chúng ta không còn chút sức phản kháng nào, gần như chỉ có thể chờ chết.”
Trên mặt Gia Cát Tiểu Minh hiện lên vẻ bất lực.
Vô Lượng Băng Phong Trận,
chính là trận pháp được bốn vị Đại Tế Ti của Băng Tuyết Nhất tộc dùng tính mạng để bố trí năm xưa.
Trận này không chỉ bao phủ toàn bộ Băng Xuyên Tuyết Nguyên, mà còn có thể hạn chế cường giả Độ Kiếp Kỳ tiến vào, nhờ vậy mà Băng Tuyết Nhất tộc mới giữ lại được hạt giống sinh tồn đến nay.
“Chín chết một sống sao?”
Mọi người nghe xong, trong lòng đều lạnh đi nửa phần…
Đó chẳng khác nào chắc chắn sẽ chết.
Dù là người độ thiên kiếp cũng khó mà dùng đến chữ chín chết một sống để hình dung.
“Tôi đã thi triển bí pháp liên lạc với Đại Hạ, mấy vị tiền bối bên đó hiện đang canh giữ ngoài Băng Xuyên Tuyết Nguyên. Nhưng tình hình bên ngoài giờ rất tệ, chỉ dựa vào Đại Hạ Nhất Mạch, e là khó xoay chuyển cục diện.” Tiểu sư thúc khẽ thở dài.
“Tiền bối chịu giúp đỡ được như vậy, tôi đã rất cảm kích rồi.”
Gia Cát Tiểu Minh chắp tay đáp lễ.
Vị tiểu sư thúc này không chỉ là bạn của đại sư huynh, mà còn là người có nhân phẩm và tính tình đáng kính, làm anh ta rất khâm phục.
Đúng lúc này, một thanh niên của Băng Tuyết Nhất tộc hấp tấp chạy vào, lớn tiếng nói: “Nhị hoàng tử, tiểu sư đệ của ngài tỉnh rồi.”
…..
Bên trong một căn phòng giản dị, sáng đèn.
Lâm Phong nửa nằm trên giường, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Sắc mặt anh vẫn còn hơi tái nhợt, trông vô cùng mệt mỏi.
Trận chiến ba ngày trước, đã làm anh bị trọng thương, hôn mê suốt ba ngày, mãi gần đây mới tỉnh lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất