“Này, anh đúng là trâu bò thật. Tên Ma Thiên Tứ đó tôi cũng biết, hắn ở thời kỳ đỉnh phong còn từng đối chọi từ xa với chủ nhân đời trước của tôi. Vậy mà anh lại giết được hắn.” Rồng Ngốc vừa gặm nửa cây cải thảo, vừa tấm tắc nói.
“Chiến thắng này chẳng vẻ vang gì,
hắn vốn đã mất thân thể, lại bị bốn vị Đại Tế Ti làm cho hao tổn phần lớn hồn lực nên tôi mới có thể giết được. Nếu vận may mà kém chút thì người chết lại chính là tôi.”
Lâm Phong mở mắt, khẽ lắc đầu.
Thực ra, giết được một Thượng Cổ Chí Tôn, anh cũng chẳng thấy tự hào gì, mà chỉ cảm nhận được áp lực, ngược lại cảm thấy có phần gấp gáp.
Ma Thiên Tứ chỉ là cường giả Độ Kiếp Hậu Kỳ, mà đã làm anh suýt chết, vậy những kẻ mạnh hơn như Vương Đằng, Ma Chủ, Thánh miếu chủ của Thánh miếu Thái Sơ thì sao?
Khi bọn họ xuất hiện, liệu anh còn cơ hội chống đỡ không?
“Đừng tự coi nhẹ bản thân. Anh bao nhiêu tuổi, hiện tại chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi. Chỉ cần cho anh thời gian, trên Tiên Lộ ắt sẽ có dấu chân anh. Cửu thiên thập địa này, người có thể sánh vai với anh, chưa chắc được quá năm tên.” Rồng Ngốc nghiêm túc nói.
“Có lẽ thế…” Lâm Phong mỉm cười.
Đối với điều này, anh chẳng hề nghi ngờ, chỉ cần có thời gian, anh không sợ bất cứ ai.
“Ê, tên nhóc.” Rồng Ngốc bỗng trở nên nghiêm túc.
“Hử?” Lâm Phong hơi ngạc nhiên.
“Tôi thấy trên người anh có hướng đi của tương lai, hay là… tôi nhận anh làm chủ đi.”
“Tôi có thể làm trâu làm ngựa cho anh, chỉ cần anh cho tôi ăn cỏ là được.”
“Cho anh ăn cỏ?” Lâm Phong nhíu mày.
“Đừng hiểu lầm. Ý tôi là rau xanh, kiểu như cải thảo ấy…Anh biết mà, tôi chỉ mê mỗi món đó thôi.”
Rồng Ngốc vội vàng giải thích, mặt lộ vẻ căng thẳng.
Lâm Phong trầm ngâm một lát,
rồi nhìn sang cô con gái nhỏ bên cạnh, lắc đầu cười:
“Thôi vậy. Giữa chúng ta không cần phân biệt chủ tớ gì cả. Làm bạn là được rồi. Không thì… anh nhận Luyến Luyến làm em gái nuôi đi.”
Lời vừa dứt, đôi mắt to tròn của Tiểu Luyến Luyến sáng rực như trăng non, vội reo lên: “Từ nay con gọi chú là anh Long nhé.”
“Vậy em chính là em Lâm của anh.” Rồng Ngốc cười hớn hở.
Không ngờ sống hơn mười ngàn năm, hắn lại có ngày nhận được một đứa em gái, cuộc đời bỗng có thêm ánh sáng thần tính, thêm ý nghĩa mới.
“Anh Long, vậy sau này chúng ta phải hiếu thảo với ba thật nhiều nhé…”
“Ơ…”
Rồng Ngốc lập tức cứng họng,
nụ cười cũng đông cứng trên mặt…
Hắn quay đầu nhìn Lâm Phong, ánh mắt tràn đầy sốc, sợ hãi, mờ mịt và một chút… nghi hoặc.
“Tiểu sư đệ.”
“Anh Lâm.”
Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi mừng rỡ.
Gia Cát Tiểu Minh, Hiên Viên Chỉ Nhược cùng mọi người nhanh chóng chạy vào.
“Hu hu… anh Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, mấy ngày nay tôi lo chết đi được.”
Hiên Viên Chỉ Nhược lao lên giường, ôm chặt lấy Lâm Phong, nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào nói.
Mềm mại, thơm ngát, thân thuộc vô cùng.
Cảm giác ấy ập đến làm Lâm Phong luống cuống, vội vàng đẩy cô ta ra, thầm nhủ con trai ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình.
“Tiểu sư đệ, thấy đỡ hơn chưa?" Gia Cát Tiểu Minh hỏi.
“Đỡ nhiều rồi, chẳng có gì nghiêm trọng cả.” Lâm Phong cười đáp.
“Đừng nói vậy. Sau trận đó, cơ thể cậu gần như nổ tung, thức hải cũng suýt khô cạn. Tôi còn tưởng cậu không qua nổi nữa.” Gia Cát Tiểu Minh nói, giọng nghẹn lại: “Giờ trong bảy sư huynh đệ chúng ta,
chỉ còn đại sư huynh, nhị sư tỷ, cậu, lão lục và tôi thôi. Nếu cậu mà xảy ra chuyện, tôi biết ăn nói sao với sư phụ và đại sư huynh đây?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất