“Ta từng trồng linh hoa tại chốn này, hoa nở rồi lại tàn, tỏa ra hương thơm thoang thoảng….”
…….
Người đàn ông áo trắng vừa đi vừa nói.
Hắn đang hồi tưởng về quá khứ, nhưng vạn năm vội vã trôi qua, giờ đây vật đổi sao dời, người xưa chẳng còn, khiến trái tim tĩnh lặng của hắn dâng lên đôi chút cảm khái.
“Khí tức rất quen thuộc, các ngươi là tộc nhân của Tiểu Băng à?”
Người đàn ông áo trắng lại nhìn về phía Gia Cát Tiểu Minh, mỉm cười hỏi.
“Đại nhân, không biết Tiểu Băng mà ngài nhắc tới là ai?”
Gia Cát Tiểu Minh có phần bối rối.
Đối mặt với một sinh linh như vậy, không ai có thể giữ được bình tĩnh. Dù cổ tịch trong tộc có ghi lại người này có nguồn gốc sâu xa với Băng Tuyết Tộc, anh ta cũng không dám lơ là!
“Băng Thanh Hải!”
Người đàn ông áo trắng thốt ra ba chữ!
Những người của Băng Tuyết Tộc có mặt ở đó nghe vậy đều run lên, rồi ai nấy cũng đỏ hoe mắt, đau thương tột độ!
Bởi vì Băng Thanh Hải chính là Băng Hoàng của tộc bọn họ!
Ngày trước bị vô số cường giả vây công, Băng Hoàng đã chiến đấu đến chết, thần hồn cũng bị xé thành từng mảnh…
“Băng Thanh Hải? Đây không phải là Băng Hoàng năm xưa sao?”
“Trời đất ơi! Người này rốt cuộc là ai? Lại dám gọi Băng Hoàng là Tiểu Băng?”
Giọng nói của mọi người trong sân đều run rẩy, tim đập thình thịch.
Người đàn ông áo trắng suy tư một lát, rồi cau mày hỏi:
“Sao vậy? Chẳng lẽ Tiểu Băng đã xảy ra chuyện? Với thực lực của nó, vạn năm tuế nguyệt đâu có thành vấn đề!”
“Đại nhân, Thủy Tổ đã qua đời rồi!”
Gia Cát Tiểu Minh nghẹn ngào đáp.
“Qua đời?”
“Đúng vậy, năm xưa tộc của chúng ta bị cường giả của mấy Thần Tộc lớn vây công, Thủy Tổ đã không địch lại và tử trận!”
……
Người đàn ông áo trắng im lặng.
Hắn cứ đứng lặng im ở đó, mặc cho gió tuyết quất vào người, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận rõ một nỗi bi thương nhàn nhạt toát ra từ hắn.
“Ta trên Tiên Lộ độ kiếp, đã ngủ say vạn năm…”
Người đàn ông áo trắng khẽ thở dài, rồi chậm rãi hỏi:
“Là những Thần Tộc nào đã ra tay?”
Gia Cát Tiểu Minh nghe vậy thì tim run lên, nhất thời chết lặng tại chỗ, không biết nên đáp lại thế nào.
Bởi vì trong tiềm thức, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện báo thù. Mấy Thần Tộc lớn đã tồn tại từ bao giờ, nội tình sâu không lường được, đừng nói là diệt cả mấy Thần Tộc, ngay cả việc diệt một trong số đó cũng là chuyện không thể!
Gia Cát Tiểu Minh chỉ muốn phục hưng Băng Tuyết Tộc, để tộc nhân có thể quang minh chính đại đi lại giữa nhân gian!
“Bớt giả nhân giả nghĩa ở đây đi, rốt cuộc các hạ là ai?”
Lúc này, Vương Đằng đột nhiên lạnh giọng ép hỏi.
Kể từ khi ông ta bước vào Độ Kiếp đỉnh phong, thế gian đã hiếm có chuyện gì làm cảm xúc của ông ta dao động, nhưng bây giờ ông ta lại nổi nóng một cách khó hiểu!
Gã đàn ông áo trắng kia quá ngông cuồng!
Lại dám bơ ông ta, thật sự cho rằng bản thân là tiên nhân chắc?
Người đàn ông áo trắng cuối cùng cũng liếc nhìn Vương Đằng, rồi bình thản nói:
“Đáng tiếc!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất