Ngọc Ý cũng đưa một phần trà sữa và hoa quả dầm cho Tiểu Lục Tử, lúc này mới nhớ đến: "Ngươi cũng tên là Tiểu Lục Tử, đệ đệ ta cũng tên là Ngọc Tiểu Lục, tuổi cũng không cách nhiều, hai người các ngươi cũng có duyên phận. Nhưng mà đều là Tiểu Lục Tử sẽ gọi nhầm, nếu không ta sửa cho ngươi một cái tên
"Ta nghe Ngọc tiểu thư." Tiểu Lục Tử kích động nói
Từ nhỏ cậu ta không có tên, vẫn là vì lúc sinh ra vừa đúng sáu cân (3kg), cho nên mọi người mới gọi cậu ta là Tiểu Lục Tử, gọi nhiều cũng thành tên của cậu ta.
"Ngươi họ gì?" Ngọc Ý hỏi.
"Ta họ An."
Ngọc Ý suy tư một chút: "An Vĩnh Tâm, thế nào?"
Tiểu Lục Tử kích động không thôi: "Hay lắm, mạnh hơn Tiểu Lục Tử nhiều, sau này ta tên là An Vĩnh Tâm.
Ngọc Ý vô cùng thỏa mãn: "Đợi lát nữa ngươi ăn uống no đủ, để thúc thúc này mang ngươi đi tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ, chờ ta bận việc xong sẽ tìm ngươi." "Vâng, Ngọc tiểu thư." An Vĩnh Tâm vô cùng kích động.
"Tiểu tử ngươi được lắm, thế mà có thể làm phu nhân ban tên cho ngươi, không tệ nha Tiểu Tâm Tử" Liêu Tinh trêu ghẹo nói.
Dù sao cũng là một đứa nhỏ, gọi thẳng tên có chút xa cách, cho nên Liêu Tinh gọi cậu ta là Tiểu Tâm Tử.
Tiểu Tâm Tử cũng vô cùng cảm kích: "Phu nhân chính là ân nhân của ta, sau này ta nhất định phải báo đáp phu nhân thật tốt.
Ngọc Tiểu Lục bên cạnh sắc mặt không vui: "Một cái tên mà thôi, có cái gì mà báo đáp.
Cậu ta tên Ngọc Như Đình, đây là tên phụ thân đặt cho cậu ta, hay hơn An Vĩnh Tâm nhiều.
"Ngươi không hiểu, đây không phải chỉ là một cái tên, càng là tín ngưỡng và tín niệm của ta" Tiểu Tâm Tử phản bác.
"Xì, ta mới không cần hiểu" Ngọc Tiểu Lục đen mặt nói.
Tiểu Tâm Tử ăn xong rồi theo Liêu Tinh đi, Ngọc Tiểu Lục nhìn Ngọc Ý bận rộn trong đám người, không vui oán giận: "Một người ngoài ngươi cũng đặt tên cho, đệ đệ ruột là ta đây lại mặc kệ, không có lương tâm."
Vu Kì Thiên vẫn luôn yên lặng nhìn, không nói gì, dù sao khúc mắt giữa chị em cần chính bọn họ tự mở ra, cưỡng chế căn bản không phải là biện pháp giải quyết. Đột nhiên nghe thấy Ngọc Tiểu Lục oán giận một câu, Vu Kì Thiên nhìn về phía cậu ta: "Đợi lát nữa ta nói với Ngọc Ý, để nàng ấy cũng đặt cho ngươi một cái tên" "Ta mới không cần, tên phụ thân đặt cho ta rất hay." Ngọc Tiểu Lục không được tự nhiên nói.
Vu Kì Thiên thấy thế, cũng không nhiều lời nữa, xoay người nhìn về phía Ngọc Ý.
Bạch Chiến thở dài thật sâu: "Bản hoàng tử sao lại cảm thấy tên của mình cũng không hay lắm chứ, nếu không quay lại ta cũng để Ngọc Ý đặt cho mình một cái. Tiếng nói vừa dứt, cả người lập tức ai nha kêu thảm một tiếng: "Vu Kì Thiên, cái con người vừa đen tâm vừa đen phổi này, lại đánh lén ta?"
"Tên của ngươi đã ghi chép vào trong gia phả hoàng thất rồi, để Ngọc Ý đổi tên cho ngươi, đừng nói ngươi không phải là muốn hại nàng." Vu Kì Thiên hừ lạnh một câu.
Bạch Chiến lúc này mới nhớ, tên của hắn ta lúc sinh ra là tiên để đặt, tên đã sớm ghi vào gia phả hoàng thất, đương nhiên không thể dễ dàng thay đổi. Hắn ta vừa rồi chỉ là thuận miệng nói, cũng thật không nghĩ đến mức này.
"Ta tùy tiện đặt một cái tên, gọi chơi không được sao."
Vu Kì Thiên như là tên ngốc nhìn hắn ta một cái, không nói gì.
Trong phòng bếp mọi người đã học cũng gần xong rồi, bắt đầu tự mình ra tay ướp và trụng dầu, Ngọc Ý đứng bên cạnh nhìn, cẩn thận dạy, thời gian nhanh chóng trôi qua.
So với phủ Thế tử náo nhiệt, Ngọc Phủ lúc này hoảng loạn thành một đoàn, tất cả người nhà họ Ngọc xuất động, chỉ vì tìm kiếm Ngọc Tiểu Lục.
Hạ nhân mỗi ngày phụ trách đến học đường đưa đón Ngọc Tiểu Lục, hôm nay không đón được tiểu thiếu gia nhà mình, cho là tiểu thiếu gia ham chơi, hoặc là ra muộn, vẫn chờ ở cửa.
Kết quả đợi đến lúc cả học đường không còn ai, cũng không thấy tiểu thiếu gia đi ra, hạ nhân lập tức đến hỏi phu tử.
Phu tử lại nói Ngọc Tiểu Lục đã sớm rời đi, bị một người trẻ tuổi đón đi, người nọ bên hông đeo trường kiếm.
Hạ nhân sợ hãi, lập tức quay về báo cáo, cả phủ Thừa tướng nổ tung, tất cả đều lo lắng không thôi.
Ngọc thừa tướng lúc này vào cung, căn bản không ở nhà, càng làm Triệu Thị lo lắng chết.
"Chết tiệt, rốt cuộc là tên chết bầm nào lại dám mang con trai ta đi, nếu để ta bắt được, nhất định phải chặt kẻ đó thành tám khúc. Quản gia ngươi lập tức phái người vào cung thông tri lão gia, sáu đó cho mọi người ở Ngọc Phủ đi tìm, tìm không thấy thì đừng ai trở về!" Triệu Thị lo lắng nói.
"Vâng, phu nhân. Quản gia lập tức đi làm theo.
Triệu Thị căng thẳng hai cánh tay xoắn chặt khăn, trái tim cũng treo tận cổ, căng thẳng đến không được.
"Phu nhân, ngài đừng gấp, có lẽ tiểu thiếu giá chỉ là ham chơi, nói không chừng lát nữa chính cậu ấy sẽ quay về." Ma ma an ủi.
"Ta có thể không gấp được sao, ta chỉ một đứa con trai này, nó chính là miếng thịt từ trên người ta, ta còn trông cậy vào nó dưỡng lão lâm chung cho ta đây, nếu Tiểu Lục xảy ra chuyện gì, ta cũng không sống nữa." Triệu Thị khóc nói.
"Nương đừng lo lắng, con đây sẽ ra ngoài tìm Lục Đệ" Ngọc Linh lập tức đi ngay, đúng lúc gặp phải Ngọc Ly đang đi đến.
"Nương, con nghe nói Tiểu Lục mất tích rồi, có thật không, hay là tên nhóc thối kia từ mình lén lút trốn đi, chạy đi chơi?" Ngọc Ly không tim không phổi nói.
Triệu Thị hung hăng lườm nàng ta một cái: "Ngươi nói cái gì thế, đệ đệ ngươi cho dù muốn đi chơi, có thể nói một tiếng với hạ nhân mà, hạ nhân còn không đón được nó, có thể thấy đây thật sự đã xảy ra chuyện. Nhanh đi tìm người đi, đừng có cả một đám đứng ở nơi này chướng mắt ta.
"Biết rồi." Lúc này Ngọc Ly mới rời đi.
Ngọc Linh và Ngọc Ly lên phố, nhưng hai người cũng không biết đi đâu tìm.
"Tứ muội đi bên kia, ta đi bên này, nếu mà tìm được thì mang Tiểu Lục về, nhớ kỹ ngàn vạn đừng gây chuyện" Ngọc Linh dặn dò.
"Biết rồi, ta cũng không phải là con nít." Ngọc Ly không kiên nhẫn xoay người đi.
Ngọc Linh cũng mang theo nha hoàn đi về phố bên kia, thấy người thì hỏi, cả con phố như vậy đều là người nhà họ Ngọc đang nghe ngóng về Ngọc Tiểu Lục.
Đi qua mấy cái ngã tư, Ngọc Linh cũng không đi nổi nữa, nhìn thấy phía trước có một trà lâu.
"Tiểu thư, nếu không chúng ta đi vào nghỉ ngơi đi, thuận tiện hỏi xem người bên trong có từng gặp tiểu thiếu gia không?" Nha hoàn đề nghị.
"Được." Ngọc Linh có lẽ là quá mệt mỏi, hoặc giả là đi có chút nhanh, vừa đi mấy bước không cẩn thận đã bị trượt chân dưới bậc cầu thang, mắt thấy sắp ngã xuống đất.
"A!" Một tiếng thét chói tai truyền đến.
Nàng ta vẫn luôn biết Ly vương rất tuấn tú, được xưng là đệ nhất mỹ nam Thiên Hòa, trước kia đều là từ đằng xa liếc nhìn một cái, lúc này đột nhiên nhìn ở khoảng cách gần như vậy, gò má Ngọc Linh lập tức đỏ lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất