Người đàn ông đẹp trai như vậy lại là người gả cho Ngọc Ý, may mắn Ngọc Ý bị thôi, nếu không thật sự là một gốc cải trắng xinh đẹp bị con heo Ngọc Ý kia húc mất rồi.
Tâm tư Ngọc Linh xoay chuyển trăm lần, có chút cảm thán, sao nàng ta không có may mắn như vậy.
"Ngươi vẫn ổn chứ?" Bạch Tử Huân hỏi lại lần nữa.
Nữ tử trong ngực mặt mày nở nang, làn da mịn nhẵn như ôn ngọc, phượng mâu ngậm nước, cái miệng anh đào nho nhắn hơn chu lên, bên má hơi lộ ra lúm đồng tiền, ba trăm ngàn sợi tơ chỉ dùng một cây trâm túm lên, mi thanh mục tú, tự nhiên khoáng đạt.
Mắt đen của Bạch Tử Huân hơi nheo lại, nhìn nữ tử trong ngực, có chút thất thần.
Lúc này Ngọc Linh mởi phản ứng lại, ý thức được lúc mình còn đang ở trong ngực Ly Vương điện hạ, vô cùng thẹn thùng, lập tức đứng lên.
"Ta không sao, đa ta Ly Vương điện hạ vừa rồi ra tay cứu ta." Ngọc Linh vô cùng cảm kính.
"Ngươi biết bổn vương?" Bạch Tử Huân nhíu mày nhìn qua.
Ngọc Linh vội vàng hành lễ: "Ly Vương phong lưu phóng khoáng, trẻ tuổi có tài, là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy Thiên Hòa, tiểu nữ đương nhiên từng nghe qua. Bạch Tử Huân vô cùng hưởng thụ: "Sau này đi đường cẩn thận.
"Đa tạ điện hạ quan tâm, chỉ là không biết điện hạ có thấy đệ đệ của ta hay không?" Ngọc Linh hỏi.
"Đệ đệ của ngươi, chẳng lẽ ngươi là người Ngọc Phủ?" Sắc mặt Bạch Tử Huân lạnh xuống.
Vừa rồi thủ hạ báo lại, tất cả người Ngọc Phủ xuất động, hình như là đang tìm Ngọc Tiểu Lục.
Ngọc Linh hơi cứng đờ, không ngờ Ly Vương thế mà lại không biết mình, trong lòng nàng ta có chút thất vọng, quả nhiên trong mắt người ngoài chỉ biết Ngọc Phủ có một Ngọc Ý, còn không ai biết nhị tiểu thư Ngọc Phủ nàng ta.
"Bẩm điện hạ, ta tên là Ngọc Linh, là nhị tiểu thư Ngọc Phủ, hôm nay đệ đệ ta ở học đường mất tích, đến bây giờ cũng chưa tìm được người, Điện hạ nếu có gặp được đệ đệ ta làm phiền báo lại, Ngọc Phủ ta nhất định có hậu tạ." Ngọc Linh khiêm tốn lễ phép nói.
Đôi mắt đen lạnh của Bạch Tử Huân chăm chú khóa lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta: "Ngươi là muội muội của Ngọc Ý?"
Sắc mặt Ngọc Linh cứng đờ, lúc này mới trả lời: "Đúng vậy.
Bạch Tử Huân đột nhiên kề sát Ngọc Linh, nhìn hết căng thẳng và thẹn thùng của nàng ta vào trong mắt, bởi vì khoảng cách gần, Bạch Tử Huân có thể ngửi thấy mùi hoa sơn chi thơm ngát nhàn nhạt trên người nàng ta.
"Ngươi đẹp hơn Ngọc Ý nhiều lắm"
Một câu nói, làm Ngọc Linh vô cùng mừng rõ, nhưng mà nàng ta vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh và thong dong: "Điện hạ, tỷ tỷ của ta khuôn mặt có hơi đen, nhưng mà đó cũng không phải là chính tỷ ấy muốn vậy.
"Bổn vương không quan tâm nàng ta muốn hay không muốn, phụ nữ xấu như vậy bổn vương khinh thường nhìn nàng ta một cái" Bạch Tử Huân nổi giận.
Ngọc Linh nhin Ly Vương đột nhiên nổi giận, cũng càng thêm hoảng sợ, nhưng mà trong ánh mắt xẹt qua một chút thỏa mãn và đắc ý.
Quả nhiên điện hạ chán ghét Ngọc Ý, thật tốt quá.
Bạch Tử Huân nhìn về phía Ngọc Linh, một bộ váy dài màu xanh nhạt, eo không đầy một nắm tay, dịu dàng yêu kiều, tự nhiên hào phóng, thật là khiến hai mắt hắn ta tỏa sáng.
"Nếu như hôm nay ngươi gặp được ta, vậy ta sẽ giúp ngươi một lần." Bạch Tử Huân nhàn nhạt hừ một tiếng, gọi thủ hạ đến: "Tra xem Ngọc Tiểu Lục ở đâu?"
"Vâng, điên hạ." Lãnh Vu lập tức đi làm.
"Đa tạ điện hạ tương trợ" Ngọc Linh cảm kích nói.
"Ngọc tiểu thư vào đây uống chén trà đi, ở đây đợi tin tức là được rồi" Bạch Tử Huân trực tiếp đi vào.
Ngọc Linh cũng đi vào theo, thấy chưởng quỹ mang trà cụ lên, Ngọc Linh thuần thục pha trà, châm trà, động tác ưu nhã đoan trang, Bạch Tử Huân nhìn vô cùng thỏa mãn.
"Điện hạ, mời dùng trà." Ngọc Linh bưng một ly trà lên.
"Đa tạ Ngọc Nhị tiểu thư." Bạch Tử Huân đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp môi: "Hương vị thuần hậu, môi răng lưu hương, quả thật không tệ." "Điện hạ thích là tốt rồi."
Thị vệ Lãnh Vu đến báo cáo: "Điện hạ tra được rồi, Vân tiểu thiếu gia ở phủ Thế tử, bị Liêu Tinh đón đi.
"Phủ Thế tử? Sao lại là Phủ Thế tử?" Ngọc Linh vô cùng chấn động.
Bạch Tử Huân cũng có chút bất ngờ: "Vu Kì Thiên, vì sao hắn phải đưa Ngọc Tiểu Lục đi, còn không nói cho người Ngọc Phủ?"
"Nhất định là vì đại tỷ, đại tỷ từ nhỏ đã không vừa mắt Tiểu Lục, trước đó không lâu sau khi quay về còn sắp xếp cướp Phượng Vũ Lệnh trong tay mẹ ta, nhất định là đại tỷ muốn dạy dỗ Tiểu Lục, điện hạ ngại quá, ta còn có việc đi trước." Ngọc Linh đứng dậy bước đi.
"Đúng lúc bổn vương không có việc gì, cùng ngươi đi xem xem." Bạch Tử Huân đứng lên.
Chuyện liên quan đến Ngọc Ý, sao hắn ta có thể không đến xem náo nhiệt.
"Đa tạ Điện hạ, Ngọc Linh vội vàng chạy ra ngoài, đi thẳng đến phủ Thế tử.
Ngọc Ý từ nhỏ đã không vừa mắt Tiểu Lục, lúc này đột nhiên cho người mang Tiểu Lục đi, khẳng định không đơn giản như vậy, nàng ta tuyệt đối không thể để Tiểu Lục xảy ra chuyện.
Ra khỏi trà lâu, Ngọc Linh lập tức cho nha hoàn về Ngọc Phủ báo với mẫu thân, bản thân thì ngồi xe ngựa của Ly Vương đi thẳng đến phủ Thế tử.
Phủ Thế tử.
Lúc này Ngọc Tiểu Lục ăn uống no nê đừng nói có bao nhiêu vui vẻ, trà sữa, hoa quả dầm, gà rán, sườn lợn rán đầy đủ, cậu ta cũng ăn quá no, vuốt cái bụng trọn nấc một tiếng
to.
Đừng nói, đồ Ngọc Ý làm ăn rất ngon.
Tứ hoàng tử mang người đến, làm hết hai sọt thịt gà và thịt heo lớn, lúc này cả phủ Thế tử đều đang gà rán, sườn lợn rán, đừng nói có bao nhiêu sảng khoái, gần như là trong tay mỗi người đều có một miếng thịt lớn.
Cái này, buổi tối đều không cần ăn cơm nữa.
Tiểu Tâm Tử thay một bộ quần áo sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt vốn nhỏ nhắn, mi thanh mục tú, ngũ quan đẹp mắt, hai đầu lông mày kiên định.
Ngọc Ý nhìn vô cùng thỏa mãn: "Không tệ, Tiểu Tâm Tử còn rất đẹp"
Tiểu Tâm Tử bị nhìn ngại ngùng, gò má lập tức đỏ lên.
"Được rồi, không trêu ngươi nữa, ngươi nếu như muốn theo ta, vậy thì phải tuân theo quy củ của ta, có thể trở thành người ở trên người hay không quan trọng nhất là phải tuyệt đối trung thành, chỉ nghe mệnh lệnh của ta, ngươi có thể làm được không?" Ngọc Ý nói.
"Ta làm được, cả đời này ta chỉ nghe Ngọc tiểu thư" Tiểu Tâm Tử vô cùng kiên định.
"Được, vậy ngươi muốn học bản lãnh gì, nói nghe một chút?"
"Ta muốn học binh pháp và võ công, tương lai ra trận giết địch, làm đại tướng quân" Tiểu Tâm Tử trả lời.
"Chỉ với ngươi như vậy còn muốn làm đại tướng quân?" Ngọc Tiểu Lục nhíu mày nhìn qua, một tên ăn mày nhỏ thế mà thật dõng dạc.
Tiểu Tâm Tử vô cùng xấu hổ, cúi thấp đầu, là cậu ta biết ý nghĩ của mình kỳ lạ.
Ngọc Ý lại hai tay ôm lấy đầu của cậu ta: "Cậu nhóc nhìn ta, ngươi có lý tưởng như vậy là tốt, có suy nghĩ còn phải trả giả cố gắng, nhịn điều người thường không nhịn được, chịu điều người thường không được chịu khổ, vậy mới có lập công lớn."
Tiểu Tâm Tử nhìn ánh mắt kiên định của Ngọc Ý, sắc mặt nghiêm túc, vô cùng cảm động: "Ta nhớ kỹ rồi."
"Được rồi, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ngươi đều đến phủ Thế tử tìm ta, ta dạy trước một ít binh pháp cho ngươi, đợi học tạm được rồi ta sẽ đưa ngươi vào quân đội. Ngọc Ý mở miệng.
"Đa tạ Ngọc tiểu thư"
"Ngươi còn hiểu binh pháp?" Ngọc Tiểu Lục hoài nghi hỏi, cậu ta mới không tin.
"Đương nhiên biết, nếu như đệ muốn học thì có thể cùng Tiểu Tâm Tử học" Ngọc Ý trả lời.
"Xì, ta mới không thèm.
"Yên tâm, tất cả có ta." Vu Kì Thiên khí phách an ủi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất