Ngọc Ý vô cùng cảm động, ôm cổ Vu Kì Thiên: "Ta biết là Thế tử đối với ta tốt nhất" 

Nhìn dáng vẻ sền sẩm của Ngọc Ý, Ngọc Tiểu Lục nhịn không được châm chọc: "Thật mất mặt, trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp" 

"Ta thích, liên quan gì đến ngươi." 

Bạch Tử Huân và Ngọc Linh được người dẫn đến sảnh, Ngọc Ý ôm cánh tay Vu Kì Thiên, hai người vô cùng thân mật đi đến. 

Bạch Tử Huân nhìn khuôn mặt lập tức đen lại: "Ngọc Ý sao ngươi không biết xấu hổ như thế, ban ngày ban mặt lại đồi phong bại tục như vậy" 

"Ta ở nhà mình, ôm tướng công của mình, Ly Vương có tư cách gì trách móc ta, quản cũng quá rộng." Ngọc Ý khinh thường nói. 

"Đáng chết!" Bạch Tử Huân lập tức muốn ra tay. 

"Điện hạ xin bớt giận, tỷ tỷ ra từ nhỏ đã tỳ khí nóng nảy, ta thay nàng nhận lỗi với người" Ngọc Linh cung kính hành lễ. 

"Không cần ngươi phải xin lỗi" Bạch Tử Huân tức giận hừ một cái. 

"Ngọc Linh màn diễn này của ngươi diễn đến cả Thế tử phủ rồi, thú vị đấy hơn nữa ta cần ngươi xin lỗi sao." Ngọc Ý đáp lại nói. 

Sắc mặt Ngọc Linh vô cùng khó coi, lúng túng không chịu được, nhưng ngại Ly Vương và Vu Thế tử ở đây, cũng không dám lỗ mãng: "Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói ta như thế, tỷ nói ta thế nào cũng không sao, nhưng mà tỷ không thể ra tay độc ác với Tiểu Lục được, đệ ấy còn nhỏ như vậy, cho dù bình thường Tiểu Lục bất kính với tỷ, đại tỷ, tỷ cũng không thể ra tay với đệ đệ ruột chứ?" 

Mấy câu nói, thành công chuyển đề tài lên người Ngọc Tiểu Lục, nói Ngọc Ý giống như là tâm địa độc ác, lục thân không nhận. 

Ngọc Ý lạnh lùng nhìn về phía nàng ta: "Lời này của ngươi không đúng rồi, sao nói như ta thiên đao vạn quả Ngọc Tiểu Lục vậy" "Vậy xin hỏi tỷ tỷ, Tiểu Lục đâu rồi?" 

"Ở đâu ta không nói với ngươi, bảo Triệu Thị đến tìm ta" Ngọc Ý trực tiếp từ chối. 

Ngọc Linh tức muốn chết, phẫn hận giận dữ trừng nói: "Vì sao?" 

"Bởi vì nhà họ Ngọc ngươi còn chưa làm chủ được, nếu không muốn đệ đệ ngươi chết không toàn thây, bây giờ ngươi về mời Triệu Thị, nếu lại còn trì hoàn, sợ là tên nhóc thổi kia bị chặt thành tám khúc, mất máu quá nhiều mà chết rồi." Ngọc Ý khinh thường nói. 

"Tỷ!" Ngọc Linh tức muốn chết, nhưng dù sao nơi này là phủ Thế tử, một câu nói của Vu Thế tử có thể làm nàng ta chết không toàn thây. 

"Được, ta quay về mời mẹ ta" Ngọc Linh lập tức đi ngay. 

"Ly Vương còn không đi sao, chẳng lẽ là muốn ở lại xem phu thê chúng ta ân ái thế nào?" Ngọc Ý hỏi lại. 

Bạch Tử Huân tức đến đen mặt, hắn ta vốn cho là Ngọc Linh này có chút bản lĩnh, lại không ngờ hai ba câu đã bị Ngọc Ý đuổi đi, thật sự là phế vật. 

"Bổn Vương thèm vào xem các ngươi" Bạch Tử Huân tức giận vội vàng đi đến cửa. 

Sau đó nhìn thấy Hình Lâm dẫn theo Ngọc thừa tướng đi đến, Bạch Tử Huân lập tức có ý định. 

"Cựu thần tham kiến Ly Vương." Ngọc thừa tướng lần nữa gặp được Bạch Tử Huân cũng có chút bất ngờ, nhưng mà vẫn nhanh chóng hành lễ. 

"Ngọc thừa tướng tới cũng đúng lúc, bổn vương nghe Ngọc Nhị tiểu thư nói, thiểu thiếu gia nhà họ Ngọc mất tích, phái người nghe ngóng mới biết bị Vu Kì Thiên mang đến phủ Thế tử. Chỉ là bổn vương và Ngọc Nhị tiểu thư đến, Ngọc Ý lại nói muốn Triệu Thị đến, nếu không nghe lời Ngọc tiểu thiếu gia sẽ bị chặt thành tám khúc, mất máu quá nhiều mà chết, Ngọc thừa tướng con cái tự giết lẫn nhau, bổn vương thật đúng là mở rộng tầm mắt" Bạch Tử Huân hừ lạnh nói. 

Khuôn mặt Ngọc thừa tướng lập tức đen xuống, khiếp sợ khó có thể tin được, cũng không quan tâm đến Bạch Tử Huân, đi thẳng vào trong: "Ý Nhi, vừa rồi Ly Vương nói thật sao, ngươi làm cái gì Tiểu Lục?" 

Ngọc Ý hung hăng trừng Bạch Tử Huân, ngươi này quả nhiên không có ý tốt: "Cha, ngài đừng nghe Ly Vương nói bậy, Tiểu Lục nó..." 

"Ngọc Ý, Ngọc Ý ngươi ra đây cho ta, ngươi trả lại mạng cho con trai ta, Tiểu Lục ta nếu xảy ra chuyện gì, ta cho dù thành quỷ cũng sẽ bỏ qua cho ngươi!" Một giọng nói bén nhọn chói tai từ bên ngoài truyền vào. 

Triệu Thị mang theo một đám người sốt ruột vội vàng xông đến, đám thị vệ muốn ngăn cũng không ngăn được, mặc dù bọn họ thân thủ lợi hại, nhưng Triệu Thị nghe Ngọc Linh nói, Ngọc Ý chặt Ngọc Tiểu Lục thành tám khúc rồi, nào có chú ý đến. 

"Thế tử, chúng ta thật sự là không ngăn được" Thị vệ vô cùng tự trách nói. 

"Được rồi, đều đi xuống đi." Vu Kì Thiên nhàn nhạt khẽ nói. 

"Da." 

"Nương, đại tỷ nhất định phải để người đến, mới có thể nhìn thấy Lục đệ." Ngọc Linh lập tức mở miệng. 

Triệu Thị lập tức đi thẳng vào bên trong, vừa thấy Ngọc thừa tướng lập tức kêu gào nói: "Lão gia, cầu ngươi cứu Tiểu Lục của chúng ta, Tiểu Lục mệnh khổ mà, đứa bé nhỏ như vậy trêu chọc ai chứ, Ý Nhi vì sao phải đối xử với nó như vậy, lão gia, ta không sống nổi nữa!" 

Tiếng la khóc rung trời vang lên, mọi người nghe được nhíu mày. 

Bạch Tử Huân cũng không đi nữa, đúng lúc ở lại xem cuộc vui. 

Ngọc thừa tướng cũng có vẻ xấu hổ, nhìn Triệu Thị giống như người đàn bà chanh chua ngã trên mặt đất kêu gào, Ngọc thừa tướng cũng cảm thấy dọa người. "Ngươi đứng dậy trước đi, chuyện còn chưa biết rõ ràng, đừng ở chỗ này làm mất mặt" Ngọc thừa tướng lạnh mặt nói. 

"Lão gia, lúc này người thế mà còn nghĩ đến mặt mũi, là mặt mũi người quan trọng hay tính mạng Tiểu Lục quan trọng chứ. Từ nhỏ đến lớn, Ngọc Ý đã không vừa mắt Tiểu Lục, đều là người chiều, nàng ta vẫn luôn bắt nạt Tiểu Lục, ta đều nhịn, nhưng mà hôm nay nàng ta chặt Tiểu Lục của ta thành tám khúc rồi, lão gia người không thể nói câu công bằng sao? 

Chẳng lẽ trong mắt người, Ngọc Ý là con gái người, Tiểu Lục thì không phải con của người sao, ta chỉ có một đứa con trai này, Tiểu Lục nếu có gì không hay xảy ra, ta cũng không sống được." Triệu Thị vô cùng đau đớn, khóc lóc om sòm nói. 

"Đúng thế cha, vừa rồi đại tỷ còn nói chặt Tiểu Lục thành tám khúc, làm đệ ấy mất máu quá nhiều mà chết." Ngọc Linh cũng nói theo. 

Sắc mặt Ngọc thừa tướng nghiêm lại, nhìn Triệu Thị và Ngọc Linh, đương nhiên hai người sẽ không lấy tính mạng của Tiểu Lục ra nói đùa, vội vàng quay đầu nhìn về phía Ngọc Ý. 

"Ý Nhi, mẹ con và nhị muội con nói thật sao, con thật sự làm Tiểu Lục---" Câu nói tiếp theo, Ngọc thừa tướng nói không nên lời, cũng không dám nói. 

Cho dù là như vậy, ông ta vẫn không muốn tin, Ngọc Ý thật sự xuống tay với Tiểu Lục rồi. 

Ngọc Ý nhìn cha mình bị dọa đến không nhẹ, vội vàng giải thích; "Cha, cha đừng nghe nương và nhị muội nói bậy, con làm sao có thể ra tay với Tiểu Lục chứ, con chỉ là nhớ nó 

rồi, mời nó đến phủ Thế tử làm khách." 

Kết quả vừa nói lời này, sắc mặt Ngọc thừa tướng càng thêm khó coi: "Con và Tiểu Lục đánh nhau từ nhỏ đến lớn, con sẽ nhớ nó, lời này ngay cả quỷ cũng không tin, con vẫn là nói thật cho cha biết, đến cùng là có chuyện gì?" 

"Cha, con đã nói rồi, chính là như vậy, là mẹ và nhị muội vu hãm con, con biết trước kia con không hiểu chuyện, cả ngày không ngừng gây chuyện, làm loạn, chỉ là không ngờ các nàng lại ghi hận con như vậy. 

eyJpdiI6InVQNEo4XC9kNDZRMThcL0VKRjFHc2hEZz09IiwidmFsdWUiOiJESEhDSHkzR05aQmxQNzVmUFVURGFIek1tNEtMQUpXdVk3WHhiU1ZpdGhWMDNXa3V3MlR6UEVKWndoQm5WQUxXb0ljeGZNSDhSY2xWcFdcL0I0UUpVcW16XC9UckJUaVwvS0FEbUZKN1JaUnBQOXJFblBxNHkzN2dieFBFeWxsYUFyR1JyK2tYanJDbzB4XC9taG00d3cxN3p2NGJpY1p4TDgrS29PVlBYOGdYZGJxTDk4ZDFWZE9sRVBhbXhcL1g1bkFSMWM1MEQ5SjBTd2dEUHhxQmpBRWJxdGJJUEZDeGdaeWs4S2NUUTJSYUR5SElIVUdER3NndHJFZnJvY0pJWmVSNUN1Y1wvcVwvd1lQZUhtSG5zRktVdWI5NEc2cnVcL21xSG1YM1pabnl3WERwRjFFYWFPQzZZa05wMHIzU0hNcVR1a3plUWJtWmU1dkJwWDlRTzJvT25cL25oMEtyK1wvcG9nSDMzeUlyUEVRUHdcLzFad0YrWjlvc3lvYWh0ZTBYRCt6Q0I1eDFnSVBPWUVJM0tJQU4wdXNQTUZtdXQ3OVZEbjU4WGxkZ1BOUXB0VDg4WXpcL1dmNCtQNkpJNVE4V3JCajV3emtBSGhCc3NlbWpRejZIS3RXMGM1WjFabjNQVXFQV0lIaGVhMEVBZjdWMkRCd2Z4ZkJaUG1IN0hPUndzRzZhNXFaN2pXSFM3OXZ4TW04ZXlVaUs0OGR0M3c9PSIsIm1hYyI6ImJjODRmNGNjYTVkNjlmOTEyYTc3M2UyOGZlODgwODQ4ZTc1NDBlOWEwMGNhZWJkNzIxYjY3ZGQwOWUzMjY1MWMifQ==
eyJpdiI6IkxtUmJRZlhWNGR4WmpDemh5VFZuK1E9PSIsInZhbHVlIjoiZlVHQ255WXhEXC9MODI5VmFGemxrMDBMdVpzZ3RvajRDU1ZibzY0VmZiREFic3h1YUdqTHUzcThZdGRhdDY1VFo2QlJkMkJISjNOSW0rV2RPOW5zcnVhNXdZSGc0ZEF3bnlNVjhtbDFsWmV6aG1BOXZFVEpcL3JHUU5zdGdaRDNvTGNpclRXR2pabFRiYk5ZTHhsSEE5OGdXT1NXK3FWOUZxYVhlNzVFVElQRGZhM0I5REhMRDU0WXJKS0NlYkZINVd1OXdVcnk3OWE5U2FmTDVUTUJHSWJlWnRKXC84V21tUnVnbWxtaVVJQnpYeDBtZVBtUkVsVTJWRmoxbTVJZm12YSsxRnhMYUVJMXRTRjQ5WlowbXdcL0RSWVd5Rmw1dXYxTWdIcW8rVE05clQzcUxWTk1ORkVWNEV0ZDA1ck92OE1yYWQ3S1lLRXNDOFFqaGlhaE9zcXcwMzBcL25ZaForend5UTcxXC9DNEwyVkU0OVhjaE5GajJzajVcLytcL09ORThJM005c09GVlB2b3BrR1c3MVB6WitMWUdiS1dlc1hjcVlpTEZ3SlRWOVJcLzc3dWQxTnpyWGZ6UW5rMVhwVm15enl5WnVNMkI1bjhRd2Ntd0ZVbkZBRkIwWE1YRlIwc0dOWUFcL2ZNZ3RENGViWVdGTGs2dUNaTFlOVzhVSUlDVU5JS0x0b1Y0aGh3enJyYStNdUdhK29DeXRsdTA2TU9DRDJDbmRKOTErN285am1RWEliOCtXMGg1TzM2emtnd1RrckVZQnR0cHNWZ1lLc0FETEVDYTVLNEIrd0kwS0NPTFBLMng1VTBJT0wxTnZjWmVRV0dIKzlXSUNxeDhqMG5Zd0hJNVZmT1NFbndqWU9RRXRqYkowaWZOS0x3PT0iLCJtYWMiOiJlNzNhOGI5ODYyZmU3ZjgwMWZiNmViMzZmYWNlMTdjYWMzZTE3NWFmZmRkNTE1ZDQ0OWQxZWNkMmEwZjE5NzJhIn0=

Ngọc thừa tướng nhìn cô khóc vô cùng uất ức, lập tức mềm lòng: "Thật sự như lời con nói?"

Ads
';
Advertisement
x