"Đương nhiên rồi cha, con có vô liêm sỉ đến thế nào, cũng không có tâm tư ác độc như vậy." Ngọc Ý uất ức nói. 

"Lão gia ngươi đừng nghe nàng ta nói bậy, Tiểu Lục chính là bị nàng ta sát hại rồi, Ngọc Ý ngươi rốt cuộc giấu thi thể của Tiểu Lục ở đâu, ta muốn gặp con ta" Triệu Thị phẫn hận quát. 

Nào còn vẻ đoan trang ưu nhã bình thường, lúc này lớp trang điểm trên mặt bà ta cũng bị khóc lem hết, vô cùng khó coi, chật vật không chịu nổi, hùng hùng hổ hổ giống như là một người đàn bà chanh chua, Ngọc thừa tướng nhìn cũng không hỏi nhíu mày. 

"Đại tỷ, rốt cuộc tỷ dấu Tiểu Lục ở đâu rồi, nhanh để nó xuất hiện đi, nói thế nào chúng ta cũng là tỷ đệ ruột, sao ngươi có thể như thế?" Ngọc Linh vô cùng đau lòng nói. "Ngọc Ý cái người phụ nữ ác độc này, thế mà ra tay với đệ đệ ruột của mình, bổn vương ta bây giờ sẽ đi báo với bệ hạ, để bệ hạ bắt ngươi lại hành pháp." Bạch Tử Huân lạnh lùng hừ nói, trong đáy mắt lại có tia âm tàn. 

Lúc này, xem Ngọc Ý còn làm thế nào mà thu dọn. 

Kết quả một giây sau, một giọng nói lập tức phá vỡ tiếng khóc thảm thiết khắp viện. 

"Cha, nương, nhị tỷ, mọi người sao đều ở đây vậy? Còn có nương sao nương lại quỳ trên đất vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Một giọng nói trẻ con non nớt truyền đến, Tiểu Lục Tử từ đằng xa đi đến, phía sau là Liêu Tinh đi theo. 

Cậu bé vừa xuất hiện, mọi người trong sân trợn tròn mắt, sắc mặt liên tục thay đổi, đừng nói có bao nhiêu buồn cười. 

Triệu Thị khiếp sợ không tin được nhìn người đang đi đến, kích động mấy bước chạy đến, ôm cổ Ngọc Tiểu Lục, khóc lóc nức nở: "Tiểu Lục, thật là con sao, con còn sống, thật tốt quá, thật tốt quá, con của ta, nương còn tưởng rằng đời này cũng không còn gặp được con nữa. 

Ngọc Tiểu Lục mơ màng: "Nương, sao ngươi lại nói như vậy, ta đang tốt đẹp mà. 

Sắc mặt Ngọc Linh càng thêm khó coi, ngay lúc Ngọc Tiểu Lục xuất hiện này, lập tức vả mặt tất cả mọi người. 

Mệt nàng ta vừa rồi còn nói Tiểu Lục bị Ngọc Ý chặt thành tám khúc rồi, lúc này Ngọc Tiểu Lục hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở đây, chính là hung hăng đánh vào mặt các nàng. Nhưng cứ nhận thua như vậy, Ngọc Linh không phục, cũng không cam chịu. 

"Tiểu Lục, tại sao đệ lại ở phủ Thế tử, đại tỷ đến cùng đã làm cái gì đệ?" Ngọc Linh vội vàng hỏi. 

Triệu Thị vội vàng buông Ngọc Tiểu Lục ra: "Con trai, con hãy thành thật nói cho nương, Ngọc Ý đến cùng đã làm gì con, con đừng sợ, cha con ở đây, ông ấy nhất định sẽ làm chủ cho con?" 

Ngọc Tiểu Lục không hiểu nhìn qua: "Nương, con chỉ là lúc tan học ở học đường, thị vệ của Thế tử tỷ phủ mời con đi, để con nếm thử mỹ thực đại tỷ làm, hôm nay con ăn rất nhiều gà chiên, sườn lợn chiên, còn có trà sữa và hoa quả dầm, đặc biệt ngon, con cũng ăn quá no. 

Triệu Thị khiếp sợ khó có thể tin được: "Chỉ như vậy?" 

"Đúng vậy nương, nương hôm nay thật kỳ lạ mà, nói cái gì con đều nghe không hiểu?" Ngọc Tiểu Lục hỏi lại. 

"Không có việc gì là tốt rồi." Trái tim Triệu Thị căng thẳng lúc này mới buông xuống. 

Sắc mặt Ngọc Linh giống như là tắc kè hoa, còn cho rằng có thể nhờ lần này làm cha hoàn toàn thất vọng với Ngọc Ý chứ, kết quả lại bị vả mặt, đáng chết. 

Sắc mặt Bạch Tử Huân đen như đáy nồi, gân xanh trên trán ẩn ẩn nhảy lên, Ngọc Ý chết tiệt này, tuyệt đối là cố ý. 

Vừa rồi Triệu Thị khóc thảm như vậy, hắn ta thật sự cho rằng Ngọc Ý làm gì Ngọc Tiểu Lục rồi, lại không ngờ lại là một vụ hiểu lầm, đáng giận. 

Ngọc Ý liếc qua sắc mặt khó coi của mọi người, lúc này mới lên tiếng: "Cha, cha thấy chưa, Tiểu Lục đây không phải là đang yên ổn sao, con chỉ là mời đệ ấy đến ăn chút đồ ngon, dù sao lúc trước con không hiểu chuyện, luôn bắt nạt đệ ấy, cho nên mới muốn tốt với đệ ấy một chút" 

Sắc mặt Ngọc thừa tướng cũng vô cùng xấu hổ: "Ý Nhi ngại quá, nương con gây ra chuyện cười lớn như vậy, làm con và Thế tử chê cười rồi" 

"Con có lòng tốt mời Lục Đệ đến làm khách, không ngờ lại làm cho nương và nhị muội hiểu lầm tâm tư ác độc, ra tay giết người, ai, con thật đau lòng mà." Ngọc Ý cảm thán 

nói. 

"Chuyện này đều là lỗi của mẹ con và nhị muội con, cha về nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ thật tốt." Ngọc thừa tướng an ủi, nhìn về phía Triệu Thị, sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Còn khóc sướt mướt cái gì, mắc cỡ chết người, lập tức xin lỗi Ý Nhi, đều là ngươi ồn áo náo loạn, chuyện bình thường bị ngươi nói thành xấu rồi." 

Triệu Thị vô cùng uất ức, bà ta muốn giải thích, lại nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Ngọc thừa tướng, lập tức kinh sợ: "Ý Nhi thật xin lỗi, việc hôm nay là lỗi của ta, hạ nhân không đón được Tiểu Lục ta sợ hãi, đều là ta quá quan tâm Tiểu Lục, cho nên nghĩ nhiều. Hy vọng ngươi nể mặt lão gia, chớ cùng một người đàn bà như nương so đo." 

"Đại tỷ, ta cũng sai rồi, ta không nên nghe thấy tỷ nói như vậy lại thật sự tin, đều là chính mình lo lắng không ổn thỏa." Ngọc Linh lập tức xin lỗi. Ngọc Ý nhìn cặp mẹ con dối trá này, cười lạnh nói: "Ta đương nhiên sẽ không so đo với nương và nhị muội, chúng ta là người một nhà" 

Còn nhiều thời gian, nếu là một lần đã chơi chết rồi, chẳng phải là không có ý nghĩa. 

"Đúng, chúng ta là người một nhà, lão gia, bây giờ ta đưa Tiểu Lục trở về." Triệu Thị lập tức nói ra. 

"Quay về đi." Ngọc thừa tướng lạnh mặt nói. 

"Vâng, lão gia." Triệu Thị kéo Ngọc Tiểu Lục đi. 

Ngọc Tiểu Lục đi hai bước, quay đầu lại nhìn Ngọc Ý: "Ngọc Ý, lần sau ngươi còn có đồ ngon, nhớ gọi ta" 

"Được" Ngọc Ý thỏa mãn trả lời. 

Triệu Thị sợ hãi, kéo Ngọc Tiểu Lục qua đi đến cửa, kết quả nghe Ngọc Ý ở đằng sau nói: "Xem dọa đến nương rồi, xem ra sau này phải để Tiểu Lục đến nhiều hơn. Lần sau muốn gọi cả tam muội đến, như vậy người một nhà mới náo nhiệt. 

Sắc mặt Triệu Thị lập tức trắng bệch, đầu cũng không quay lại, kéo Ngọc Tiểu Lục đi nhanh, giống như sau lưng là lũ lụt thú dữ. 

"Ý Nhi hôm nay đây làm con chê cười rồi, đều là cha không quản giáo tốt, nươngcon là phụ nữ gia đình, Tiểu Lục không thấy, bà ấy đương nhiên lo lắng, con đừng để trong lòng, cha quay về sẽ dạy dỗ bà ấy." Ngọc thừa tướng an ủi. 

"Yên tâm đi cha, con không sao, đúng rồi, hôm nay con làm rất nhiều gà chiên và sườn lợn chiên, vô cùng ngon, con gói một ít cho cha mang về." Ngọc Ý lập tức cho quản gia đi lấy. 

Ngọc thừa tướng cũng ngại ngùng: Nha đầu này vẫn là con tri kỷ, cha không phí công thương con." 

Không bao lâu, quản gia cầm gà chiên và sườn lợn chiên đến, đầy một giỏ, Ngọc thừa tướng cầm rời đi, Ngọc Linh cũng lập tức đi theo. 

Bạch Tử Huân lúc gần đâi sắc mặt đừng nói có bao nhiêu khó coi, hận không thể băm thây vạn đoạn Ngọc Ý, nhưng không thể đánh lại Long Ảnh Vệ của phủ Thế tử, chỉ có về quay đầu rời đi, Bạch Tử Huân trong lòng thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Ngọc Ý. 

"Ha ha, màn diễn hôm nay thật hay, Thế tử chàng cảm thấy thế nào?" Ngọc Ý cố ý hỏi. 

eyJpdiI6IlpURHZMMTFqTEVBSkg5QU9HS1B6Ymc9PSIsInZhbHVlIjoibFwvZk9nQ0Q0RXh1akd3OFE0VnJ6WSs0UHJDRHdqbW9GZnk5M2crWGdMc1wvMkZYY05KRkpaa0JjS0hRV3dMaGJrWlRQbkxUemVxY2FsWEs3MjNBQXlQaFVFZFk2dFhsWnpOaDBrVWZ0ZEFaYmFpS0tkZnkxc3VlWEZlSFROTEU1VjV3XC9nOU51VGdpc1RLakVla0lBb0pyR0FBN0pHVFdXRXh3WmQ5cmJ2RFFzaVEySEl0Uk9XS25CN1wvVGtrZXIra21pT01cL3d6c21XVWQ5M2xTK21rQU5LWHBVSFFaaDhrSHRXdnRXYnRCSlBQUUpIcVRFckpJcmVSUjFSN2JvT0NWK3R0eElMQ1N4NWs3cGFpOHdieGNKMjBSaFZhOTZFZXhkN0RqZzNOMU1ibz0iLCJtYWMiOiJlODNlYzMxOWNhODA5YWI0ZjI4M2RmNmRlZmU3NTk2YzE5Nzk1N2ZjMzFlMmU2MjU1MTA4MjJlNWVlNWE5MjU2In0=
eyJpdiI6Ilordm02UnlpTEFDUUtlQTlEbU9oN0E9PSIsInZhbHVlIjoicjZyYVgyMW1vb3FwVjRVeTFvM2ZPdWhUckkwd1JzRklwUStIN0JMRXZLa1wvQkVTTTJcL0c1UDhVT3NZV2VlU0RyR21Pem4xKytYcFJWM1NtT0JDd3p1azRWVHZRQ2ZVWkd3aEN5ZDV3NDQrRVJDbHJoRXlcL29xQ1B1eGNTbUFCTWc4TUQzdTNWVjBDN0hTOFJiSVBkSGFkd0RoUHZoY0ZtTHZOeWxmS2E4Y2xHYXhcL2dPUjdQcFlHc1wvaVpNXC8zWE93ajdaTmtyRmZIOXFQWDJrVkRraWM4SkZOSDF4SEVkNlJuWGpKXC9JNmtPdFFkSnM5VTlBM2h6SjltbWxrbStMUU9VQnJGT2R5bm9jNkpNWll5bWlYbUtsWDVqRlNcL1UrRUpIOVwvbVZYQkNMYno2YmlGV3E0cjNQbWJcLzJpdndaanErVU4wZUtmMGxHZ0JnZ1NLaTVHRTY2eXpvdHdvWFIwV2U1bUFyd1JXK0hiRm9KVzdKNDhSYzBJQkZPRllzb1pwMWRPMFZnOVwvUUw1Q2Y5RWpuVXcxSEVRPT0iLCJtYWMiOiIxNGZhZjg3YTQ0YzVlYjk3YTJhYTA1YTM3YTUwODE4MzIwYjJiZTAzODM4ODBkY2QxYjAzNGZmMjkzZDExZGI2In0=

Vu Kì Thiên chỉ biết cô là người có tâm kế, quả nhiên dạy dỗ không nương tay, hôm nay vừa náo loạn như vậy, sợ là Ngọc thừa tướng sẽ sinh lòng hiềm khích với Triệu Thị, sau này cho dù Triệu Thị có chửi bới Ngọc Ý thế nào, Ngọc thừa tướng đều sẽ không tin nữa.

Ads
';
Advertisement
x