Ngọc Phủ. 

Sau khi Triệu Thị quay về thì gọi Tiểu Lục vào viện: "Sau này không cho phép đến phủ Thế tử nữ, càng không thể quá thân cận với Ngọc Ý, nhớ kỹ chưa?" Ngọc Tiểu Lục khó hiểu: "Nương, vì sao chứ?" 

"Việc này hôm nay đều là một tay Ngọc Ý bày ra, nàng ta muốn hại con, may mắn nương và cha con đến kịp, mới không để nàng ta thực hiện được." Triệu Thị giải thích. 

"Nương, có phải nương phát sốt hay không, sao vẫn còn nói mê sảng vậy chứ, Ngọc Ý nàng ta sẽ không hại con, từ nhỏ đến lớn con đối nghịch với nàng ta, nàng ta nhiều lắm chỉ là đánh con một trận, nương suy nghĩ nhiều rồi." Ngọc Tiểu Lục phản bác. 

"Câm miệng, con một đứa nhỏ thì biết cái gì, con chính là mệnh của nương, lời của nương con cũng không nghe sao, sau này cách Ngọc Ý xa ra cho nương, nàng ta chính khắc 

Ý tinh" Triệu Thị tức đến chết nói. 

Ngọc Tiểu Lục lập tức không muốn nói: "Nương, Ngọc Ý nàng ta không phải khắc tinh, mặc dù trước kia nàng ta có chút mất mặt, nhưng con cảm thấy nàng ta không giống lúc trước, nàng ta làm thơ và vẽ tranh thẳng cả Phó Thế tử, điều này nói rõ nàng ta rất có tài hoa mà" 

Đương nhiên lời này Ngọc Tiểu Lục chắc chắn sẽ không nói trước mặt Ngọc Ý, nếu không nàng ta đắc ý đến vểnh cái đuôi lên trời. 

"Tốt cái rắm ấy, con cái đồ ranh con này, nàng ta cho con ăn chút đồ, đã thu mua con, cút đi từ đường úp mặt sám hối cho ta, ta sao có thể sinh ra cái đồ không tim không phổi như con chứ." Triệu Thị căm giận nói. 

"Cho dù người bảo con úp mặt vào tường sám hội, con cũng muốn nói Ngọc Ý không phải khắc tinh" Ngọc Tiểu Lục thở phì phò chạy đi. 

Triệu Thị tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt vô cùng khó coi: "Tên nhóc thối này thế mà hướng ra ngoài, tức chết ta được." 

"Phu nhân, tiểu thiếu gia còn nhỏ, người từ từ dạy." Ma ma an ủi. 

"Nếu như bây giờ ta còn không cho nó nhìn rõ Ngọc Ý, sợ là nó chết thế nào cũng không biết. 

"Phu nhân, người nói đại tiểu thư cũng thật là, trước kia mỗi ngày đánh nhau với tiểu thiếu gia, làm sao đột nhiên đón người đi, còn nói nhớ tiểu thiếu gia, lão nô cũng không 

tin." Ma ma không hiểu nói. 

Sau khi hết giận, Triệu Thị tỉnh táo lại, lần nữa chỉnh lý lại chuyện ngày hôm nay, nhất là nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của Ngọc Ý, gọi cả Ngọc Hương đến, gương mặt Triệu Thị âm tàn và giận dữ. 

"Chết tiệt, Ngọc Ý là muốn mượn việc này nói cho ta biết, nếu mà ta động vào Tô di nương, nàng ta sẽ ra tay với Tiểu Lục, nha đầu chết tiệt kia lại dám uy hiếp ta 

Ma ma cũng vô cùng giật mình: "Vậy phu nhân, chúng ta có đối phó Tô di nương nữa không?" 

"Tạm thời không cần, chẳng qua là một phế vật mà thôi, bà ta còn lật trời được sao, bà ta cũng không quý giá như Tiểu Lục của ta. Mặt khác phái thêm nhân thủ bảo vệ tiểu thiếu gia, nhất là trên đường đi về học đường, việc hôm nay tuyệt không cho phép xảy ra lần thứ hai." Triệu Thị ra lệnh. 

"Vâng, phu nhân." 

Ngọc Ly tìm một vòng cũng không tìm được người, bèn quay về, muốn xem xem có phải là Tiểu Lục đã về rồi không, kết quả vừa vào cửa đã gặp phải cha mình. 

"Cha, Tiểu Lục đã về chưa, con tìm mười con phố cũng không tìm được?" Ngọc Ly hỏi. 

Sắc mặt Ngọc thừa tướng lạnh lẽo: "Tìm được rồi, nó đến phủ Thế tử, đại tỷ ngươi nhớ nó rồi, gọi nó qua đó ăn chút đồ ngon" 

"Cái gì, đại tỷ con cho nó ăn đồ ngon, sao lại không cho con, đại tỷ cũng quá thiên vị." Ngọc Ly có chút không vui. 

"Đại tỷ con để ta mang về một giỏ cho con." Ngọc thừa tướng đưa qua. 

Ngọc Ly lập tức vui vẻ: "Vẫn là đại tỷ tốt với con nhất." Nói xong, mang theo giỏ đi vào. 

Triệu Thị vừa nghe nói lão gia đã quay về, lập tức dẫn theo ma ma đến sảnh chính, vẻ mặt khóc lóc uất ức kể lể, muốn cáo trạng. Lại bị Ngọc thừa tướng vung một bạt tai qua, đánh đến mức cả người Triệu Thị cũng mơ màng. 

"Lão gia, ngài sao lại đánh ta?" Triệu Thị khiếp sợ không thể tin được hỏi. 

"Phụ thân, ngài có phải là hồ đồ rồi không, sao đột nhiên đánh nương chứ?" Ngọc Ly cũng hoảng sợ. 

Ngọc thừa tướng bình thường mặc dù uy nghiêm, nhưng mà đối với Triệu Thị cũng không tệ lắm, nhiều lúc rất nhường nhịn bà ta, đây là lần đầu tiên Ngọc thừa tướng ra tay với Triệu Thị, cả phủ thừa tướng đều sợ hãi. 

"Ta đánh chính là ngươi, cho dù ngươi có bất mãn với Ý Nhi, sao có thể ở phủ thế tứ nói ra mấy lời nàng ta giết Tiểu Lục...ngươi nói bậy như vậy có thể nghĩ đến kết cục sau này. Hôm nay Vu Thế tử ở đó, hắn chỉ là nể mặt Ý Nhi không muốn so đo với ngươi, nếu như hắn thật sự tức giận, ngươi cho rằng có thể dễ dàng rời khỏi phủ Thế tử. Người cũng đã một bó tuổi, nói chuyện còn không có đầu óc như vậy, ngươi có phải là muốn cả phủ Thừa Tướng cửa nát nhà tan mới hài lòng phải không?" Ngọc thừa tướng giận dữ hét lên. Triệu Thị bị dọa sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa xụi lơ trên đất, may mắn ma ma bên cạnh đỡ lấy bà ta: "Phu nhân." 

Lúc này Triệu Thị mới hồi thần lại: "Lão gia, ta chưa từng nghĩ muốn hại phủ thừa tướng, càng không nghĩ muốn hại ngài, đều là Ngọc Ý tự tiện làm chủ mang Tiểu Lục đi, còn không cho người nói cho chúng ta biết, ta đây mới hiểu lầm, nàng ta là vì Tô di nương nên mới như vậy" 

"Chuyện này liên quan gì đến Tô di nương?" Ngọc thừa tướng lạnh lùng nhìn qua. 

Triệu Thị cứng đờ, lúc này mới tỉnh lại, chính mình thiếu chút nữa nói lỡ miệng. Nếu để lão gia biết bà ta hạ độc Tô di nương, còn không chặt bà ta thành tám khúc sao, lão gia ghét nhất những thủ đoạn âm hiểm như vậy. 

"Lão gia, ý của ta là Tô di nương lúc bé đối xử với Ý Nhi không tệ, bà ta lại là người bên cạnh mẹ Ý Nhi, Ý Nhi cho dù là nhìn mặt mũi Tô di nương cũng sẽ không làm gì phủ thừa tướng. 

Việc ngày hôm nay đều là ta suy nghĩ không chu toàn, là ta hồ đồ, nhưng mà lão gia ta cũng chỉ lo lắng Tiểu Lục. Ý Nhi nếu như muốn Tiểu Lục đến phủ Thế tử, phái người nói một tiếng là được, đột nhiên lén lút dẫn người đi, ta mới sốt ruột hoảng loạn. 

Lão gia ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, hôm nay là ta suy nghĩ không chu toàn đến phủ thế từ đòi người, nhưng mà lão gia tiểu lục là con của ta, là miếng thịt từ trên người ta, ta có thể không lo lắng sao, lão gia ngài đánh mắng ta thế nào cũng không sao, ngài đừng tức giận." Triệu Thị quỳ xuống đất xin tha. 

"Nương, người đi phủ Thế tử náo loạn, còn nói đại tỷ giết Tiểu Lục, này sao có thể được, nương người không có phát sốt chứ?" Ngọc Ly khiếp sợ hỏi. 

Triệu Thị hung hăng lườm nàng ta một cái, nha đầu chết tiệt này là cố ý sao, không thấy mình đang nhận sai với lão gia sao, nàng ta còn hỏi, đây không phải là hãm hại mình bất nghĩa sao, sao bà ta lại sinh ra đứa con gái ngu xuẩn như vậy. 

Sắc mặt Ngọc thừa tướng càng thêm đen lại: "Người đến, đưa phu nhân đến từ đường, úp mặt vào tường suy ngẫm, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không cho thả bà ấy 

ra!" 

"Vâng, lão gia. Thị về trong phủ đi đến. 

Triệu Thị tâm như tro tàn, này thật sự xong rồi, cả người bị thị vệ đưa sang từ đường. 

"Cha, chuyện này không phải là hiểu lầm chứ, sao nương có thể làm ra chuyện như vậy được?" Ngọc Ly vẫn không thể tin được. 

eyJpdiI6Ik5FeUgxWE9sZW9oSEhRVG0ySnd5YUE9PSIsInZhbHVlIjoiSXVQOUxtTFJla3NZNkN2eUZ2NnNCXC9GRSsxREUwVVZZRGlJTFdZRTJQclpXOFY1b0ZcL0RpcG9YOU5VQStXbnJ3ZGFxMWJ4SmlwSnRuXC9nSkRaZXJqK2wyMlNtTjEyRUdBWEh2QUlxWXhnUVExMmdDQWRSWW00SnFFTjRtbHRxejJkRjc1SFBhMXo3WGh5WVVBQWdlMXhJQUs0ZjZ3aENiWkR2b0VaVjBieWJ0UVg4Z0xoMFBOS3REZ0dHbmtVXC9aMmgybTBsakZnQmZiaGxvTXdpd2wxb3RwNnlWSGR4UkZmUnBxSzM2R3dBNFFcL1I1cyt6UzVjTTFUcGZvbFFodkJmb0pITU1rOExcL3VTVTluRnA1Q1VlQkgraEozd1YxS3JQd1Z3T0tBUzBhMWZIQURhK0VcL1NpSVJ6U01ZRFdUVFF4NkF4alRDTVhVZVpsK3o3MXlPaWJEanNiQTQ0eUs4a09NcG1OaG5WRW84RE9VVzF1dXJ5cHBSVVJwOEx2QWRZSmdteEozUzV5aHNwZ2RPUXRHYlA4WFJkMEN1R25wajZ2UjdDUUVXeG5nNVJsZHJCRjYwWnF3M2R2MHpuUUIyaEduQnp3RVQwY2ZWZzRhQXhObncrSHFiMWlhaWtrdGlWd0hoXC9CdklRaitEMkhGWUd3cDBvZXBOeVdJQXY4Y0pMbGh0Z0J5R3RDXC8zY3NIK3czK09qYVlYVnRiZE1zTlFyaTNQcUlRdTFaaXJuWDQ2UkkwRnd1Z0lxd3NXZWhYQmxYSmZPRXJWZmF2dDlRYSs0SThtYTJoTEh1dUIxdUJcL2xWSGJkTk14anMyRnJNVWRtSHBrcnBnTnczeWRGb1pFeitBSWlKa1dhaXdRZFlCUGI3SFN5dWd3PT0iLCJtYWMiOiJiM2VkMTAwYWM2MjM2ZjE4NmQxZDJkZDVhNzE0MjYyYTkyMDI1MDFkNzI4MzAzMWQxODBmOGQxMDI0ZDg3ZGU0In0=
eyJpdiI6ImswRU5nRjVOZk5VQ21qWFdGRUdvVnc9PSIsInZhbHVlIjoiRHZaNVFhU0EyN2VRXC9kRzdRM3NJTGxZeEFMdHZrMzdWYVNFVjlYXC96TUhaK2E0cWs3RUlzNUJ5eCs2QTU5RmFlMk51ckhWVG1NcUdkd3lydkhkSzU2RmZIQ1Q3RnZpMHFwMkc2VHdiKzg1YU9aTTdVRU9rcTFDS1lQYWxTU1FvV3R6aU50NU1NYURmZXQrcTZ0Rkx0c3FOdUxlS0JWeWJVS0JmVWUxOTZKRVpLMUhhVUxnY3lWQnBUdHVvVVhPKzFxOFBpemZwVFFsU3FiQmpaVFF4S0ZHUENoVWtoZG1zVW9xNUx4bDlDdGR4Tk1sSFk2MktmdkQ5dEJDV2txZzhcLyIsIm1hYyI6ImY4ZTZmNGNjMTQwMTA5OWM5MTkxOTlhMTk1OWEyNDBlYTg2YjczMmY1NGQ2YWY1ZTg1NzVkMjY0ODM2MWQ5OGIifQ==

Sắc mặt Ngọc thừa tướng cứng đờ: "Người nào?"

Ads
';
Advertisement
x