"Là hai cô nương này, họ nói được phái đến đây để chăm sóc Tô di nương" Người hầu trả lời.
Lúc này, Ngọc thừa tướng mới nhớ ra, hình như đã lâu rồi ông ta chưa gặp Tô di nương: "Ta đi xem thế nào, đưa người đến viện tử của Tô di nương" "Vâng."
Ngọc thừa tướng đi thẳng đến viện tử của Tô di nương, lúc này mới phát hiện trong viện tử rất đơn sơn, không có cả hoa cỏ, thậm chí có chút tiêu điều.
Trên những chiếc giá trong viện tử, còn đang phơi một ít củ cải khô và rau cải thái sợi, Ngọc thừa tướng nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, lẽ nào phủ thừa tướng còn khiến bà bị đói?
Ngọc thừa tướng đi vào, nhìn thấy Ngọc Hương đang đút thuốc cho Tô di nương, hơi nhíu mày: "Có chỗ nào không thoải mái hả?"
Thấy có người đột ngột đi đến, Tô di nương kích động đến mức bị nghẹn, kho dữ dội.
"Phụ thân, sao người lại đến đây?" Ngọc Hương có chút bất ngờ nhìn sang.
Ngọc thừa tướng lập tức đi đến, giơ tay lên vỗ nhẹ vào lưng Tô di nương: "Không có gì, ta chỉ đến xem thế nào thôi.
Tô di nương kích động đến mức vành mắt đỏ hoe: "Lão gia, ngài có thân phận cao quý, sao có thể đến phòng của thiếp, thiếp không sao."
"Tại sao sắc mặt lại xấu như vậy, có phải bị bệnh không, đã mời đại phu chưa, khó chịu ở đâu?" Ngọc thừa tướng quan tâm hỏi.
Nhìn Tô di nương ở trước mặt, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hốc mắt trũng sâu, cực kỳ gầy, da dẻ vàng vọt, trông giống như bị suy dinh dưỡng.
"Không sao, lão gia, đều là mấy bệnh vặt ngày trước thôi" Tô di nương trả lời.
Ngọc Hương quỳ xuống đất: "Phụ thân, cầu xin người làm chủ cho mẫu thân, phu nhân là người đã hại mẫu thân của ta thành như thế này"
Sắc mặt Ngọc thừa tướng lập tức lạnh đi: "Có chuyện gì?"
"Hương Nhi đừng nói linh tinh, lão gia, người đừng nghe con bé nói linh tinh, ta không sao." Tô di nương ngăn cản nói.
"Hương Nhi, con nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ngọc thừa tướng hỏi.
"Mấy năm nay, phụ thân không quan tâm đến mẫu thân, cả phủ thừa tướng đều nghĩ phụ thân không cần mẫu thân, nên phu nhân vẫn luôn cắt xén bạc mỗi tháng, ngay cả người hầu cũng ức hiếp chúng ta.
Bình thường, đồ ăn của chúng ta không khác gì người hầu, có lúc thậm chí còn không bằng người hầu, cách đây không lâu, mẫu thân bị bệnh nặng, ta đi cầu xin phu nhân, nhưng phu nhân lại đuổi ta ra ngoài.
Bà ta còn nói, phụ thân đã không còn quan tâm đến sống chết của mẫu thân nữa, bảo mẫu thân tự sinh tự diệt, nên không mời đại phu cho mẫu thân, ta đi ra ngoài tìm đại phu, nhưng không có tiền, cho dù ta dập đầu đến mức chảy máu đầu thì đại phu cũng không đến.
Sau này, khó khăn lắm mẫu thân mới qua khỏi, nhưng vẫn để lại gốc bệnh, cơ thể vẫn luôn yếu ớt, họ liên tục. Mấy ngày trước đại tỷ trở về, thấy hai mẹ con ta quá đáng thương, mới đề nghị giao quyền quản lý gia đình cho mẫu thân.
Nhưng phu nhân nhìn không thuận mắt, cũng không cam tâm, cố ý sau người tặng cho mẫu thân một chậu hoa cỏ, nói là lời xin lỗi. Nhưng hai ngày trước, mẫu thân đột nhiên bị hôn mê.
Ta vô cùng lo lắng, đúng lúc đại tỷ trở về, ta cầu xin tỷ ấy xem bệnh cho mẫu thân, mới biết mẫu thân bị trúng độc, thứ gây ra tội ác này chính là chậu hoa mà phu nhân tặng.
Y thuật của đại tỷ cao siêu mới có thể cứu được mẫu thân, còn để lại thuốc, dặn dò mỗi ngày phải cho mẫu thân uống đúng giờ. Phụ thân, cầu xin người hãy cứu mẹ ta, ta và mẹ không cần quản lý gia đình, cũng không cần vinh hoa phú quý, chỉ muốn có một cuộc sống bình an.
Mỗi câu mà ta nói đều là sự thật, cha có thể đi hỏi quản gia và người hầu trong nhà, nếu Hương Nhi nói dối dù chỉ một câu, sẽ bị trời tru đất diệt, thiên lôi đánh chết" Ngọc Hương khóc lóc, kể hết mọi chuyện.
Ngọc thừa tướng nghe xong, sắc mặt lạnh lùng, đen như sắt, vô cùng tức giận, hơi thở bao phủ khắp căn phòng, vô cùng lạnh lẽo và nguy hiểm.
"Triệu thị đáng chết này, dám hạ độc một cách độc ác như vậy, bà ta muốn làm phản đúng không." Ngọc thừa tướng tức giận hét lên.
"Lão gia, ta không sao, người đừng tức giận mà làm hại đến cơ thể." Tô di nương quan tâm nói.
Nghe thấy câu này, Ngọc thừa tướng đang tức giận lại càng cảm thấy áy náy và tự trách, nhìn người phụ nữ gầy gò trước mặt, nghĩ đến sự lạnh nhạt của mình mấy năm nay bà, trong lòng Ngọc thừa tướng tràn đầy sự áy náy.
với
"Mấy năm nay khiến bà phải chịu khổ rồi, bà yên tâm, từ nay về sau chỉ cần ta còn sống, chắc chắn sẽ không để người khác hại hai mẹ con hai người." Ngọc thừa tướng an ủi
nói.
Tô di nương vô cùng cảm động, nước mắt rơi lã chã, trông vô cùng yếu ớt và đáng thương.
Ngọc thừa tướng an ủi bọn họ mấy câu, mới kêu người hầu đưa người vào.
"Lão gia, đây là?" Tô di nương nhìn thấy hai cô nương đi vào, không hiểu hỏi.
"Tham kiến thừa tướng đại nhân, hai chúng tôi là thế tử phái đến, phu nhân nói lúc nhỏ Tô di nương đối xử với ngài ấy rất tốt, làm người không được quên ơn, nên phái hai chúng tôi đến để chăm sóc bữa cơm của Tô di nương và Ngọc tam tiểu thư sau này, điều quan trọng là không thể để hai người bị người khác ức hiếp" Một cô nương lên tiếng.
Sắc mặt Ngọc thừa tướng vô cùng ngượng ngùng, chả trách hôm nay Ý Nhi lại đột nhiên kêu người đưa tiểu Lục đi, bây giờ lại phái người đến, sợ là con bé đã biết chuyện Triệu thị hạ độc Tô di nương, cố ý xả giận cho Tô di nương.
Nha đầu này đúng là tốn công tốn sức.
Chỉ là, sao nha đầu này lại không nói với mình, lẽ nào trong mắt Ý Nhi mình đã thành một ông lão hồ đồ rồi, không biết phân biệt gian tà.
"Cái này ta không thể nhận được, hai cô nương ta thật sự không nhận được, ở chỗ ta không cần người hầu hạ, thay ta cảm ơn Ý Nhi, tấm lòng của con bé ta đã nhận." Tô di nương vội vàng nói.
"Nếu như di nương không nhận chúng tôi, phu nhân sẽ bán chúng tôi cho lầu xanh, cầu xin phu nhân hãy cứu chúng tôi, để chúng tôi ở lại đây" Hai cô nương khóc lóc nói.
Nghe thấy vậy, Tô di nương không biết phải làm thế nào, theo bản năng nhìn về phía Ngọc thừa tướng.
"Nếu đây đã là tấm lòng của Ý Nhi, nàng cứ giữ bọn họ lại, ta sẽ kêu người dọn dẹp phòng, bà cứ dưỡng bệnh đi" Ngọc thừa tướng dặn dò mấy câu, mới rời đi.
Không lâu sau, quản gia đích thân đưa người chuyển rất nhiều đồ đến, quần áo, chăn đệm, bàn ghế, giường, đồ trang trí, tranh, hoa cỏ.."
Ngọc Hương nhìn thấy, cau mày nói: "Quản gia, mọi người làm gì vậy?"
"Chúc mừng tam tiểu thư, lão gia đã hạ lệnh bây giờ Tô di nương đã thành phu nhân, sau này số tiền phát tháng sẽ được ngang với phu nhân, những thứ này đều là lão gia tự mình lựa chọn, kêu người mang đến, lão gia nói, viện tử của di nương quá đơn sơn, nên bài trí thêm đồ." Quản gia cung kính nói.
"Vậy vất vả cho quản gia rồi." Trong lòng Ngọc Hương thầm cảm thấy vui mừng, lần này cuối cùng mẫu thân cũng không bị bắt nạt nữa rồi.
Không lâu sau, Ngọc Ý nghe người làm trong phủ bàn tán, nói trong từ đường truyền đến tiếng kêu thảm thiết, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn phụ thân đang dạy dỗ Triệu thị, cục giận bị đè nén ở trong lòng của Ngọc Hương cuối cùng cũng được trút ra ngoài.
Phủ thế tử.
Vu Kì Thiên đi vào trong phòng, nhìn thấy Ngọc Ý đang cầm mấy mảnh vải, cười một cách thần bí, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thế tử, cái này là bikini, là trang phục ta định mặc trong lúc đi hội hoa đào, ta nghe Long Nhị nói, ở hội hoa đào có suối nước nóng, đúng lúc đi đến đó có thể mặc, chàng nói xem màu đỏ với màu xanh màu nào đẹp hơn?" Ngọc Ý hỏi.
"Không được mặc cái này." Vu Kì Thiên lạnh lùng nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất