Cả người Ngọc Ý đều cứng đờ, cảm giác hơi đau trên môi khiến cô không khỏi nhíu mày. 

Vu Kì Thiên lúc này không còn dịu dàng, quyến luyến như lúc bình thường, động tác của hắn có hơi thô lỗ, bá đạo, thậm chí có hơi ác, giống như mãnh thú mất kiểm soát, muốn giấy thoát khỏi lồng giam. 

Ngọc Ý vẫn là lần đầu nhìn thấy Vu Kì Thiên như vậy, thế tử lúc bình thường luôn có dáng vẻ điềm nhiên, đột nhiên cường thế khiến cô có hơi sợ, nhưng cũng có thêm vài phần mong chờ. 

Trước đó Vu Kì Thiên luôn dùng lễ đối đãi, vô cùng dịu dàng, đè nén rất vất vả, Ngọc Ý thật ra luôn biết. 

Hắn quá tỉnh táo, trách nhiệm quá nhiều, cũng quá nghiêm túc và đè nén, những năm nay một mình chống đỡ cả phủ thế tử, gánh vác vận mệnh của tất cả mọi người, hắn sống quá mệt, vậy nên Ngọc Ý đau lòng. 

Vu Kì Thiên bá đạo cường thế như này mới là dáng vẻ vốn dĩ nên có của hắn. 

Tuy môi có hơi đau, nhưng Ngọc Ý lại càng thêm mong chờ, ngoài sự bất ngờ thậm chí có chút sợ, dáng vẻ như sói như hổ này của thế tử, cô thật sự có hơi sợ. 

Quả nhiên, không thể nghịch lửa, nếu không sẽ dẫn lửa đốt người. 

Mà Vu Kì Thiên hôn Ngọc Ý đầy bá đạo, vài phần cường thế, vài phần dùng sức, hắn không còn khắc chế đè nén bản thân nữa, cũng không còn hướng tới những điều kia nữa, Vu Kì Thiên của lúc này chỉ muốn yêu cô thật nhiều. 

Hai người hôn nhau, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của đối phương. 

Bởi vì Ngọc Ý mặc quá ít, tay của Vu Kì Thiên trong lúc vô tình đã chạm vào da của cô, độ nóng bừng bừng khiến cả người hắn càng thêm điên cuồng kích động. 

Cả đời này, Ngọc Ý là nữ nhân duy nhất khiến hắn rung động, vậy nên Vu Kì Thiên thề phải dùng cả tính mạng để bảo vệ sự chu toàn của cô. 

Hắn vốn cho rằng sẽ cô độc tới già, bởi vì có sự xuất hiện của Ngọc Ý khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp, quan tâm, để tâm ở trên thế gian này, khiến hắn biết còn có một người thật sự quan tâm hắn, yêu hắn. 

Cảm giác như này, trước kia chưa từng có, khiến hắn thích, cảm động, hưởng thụ, càng thêm tham lam lưu luyến. 

Đặc biệt là Ngọc Ý của đêm nay, cô thật to gan, biết rõ cô chỉ đang trêu chọc mình, nhưng Vu Kì Thiên lại không thể tự khống chế. 

Hoặc nói, hắn cũng muốn có quan hệ sâu hơn với cô, hoặc Vu Kì Thiên của lúc này không muốn đè nén nữa, nữ tử tuyệt sắc kinh diễm như này, Vu Kì Thiên không muốn bỏ lỡ. 

Tối hôm nay, hắn chỉ muốn làm chính mình, làm chính mình của lúc ban đầu. 

Tình tới tận sâu, Vu Kì Thiên cúi đầu ghé sát tai của Ngọc Ý: "Ngọc Ý, cả đời này ta sẽ đối xử tốt với nàng, chỉ đối xử tốt với một mình nàng." 

Ngọc Ý trong mơ hồ chìm đắm vào trong sự bá đạo của Vu Kì Thiên, sớm đã không còn suy nghĩ và ý thức, để mặc hắn làm. 

Căn phòng tối om, chỉ còn lại hơi thở nặng nề của hai người và tiếng cầu xin yêu kiều của nữ tử, mãi không tán đi. 

Long Ảnh Vệ phụ trách bảo vệ ở ngoài sân tối nay đều vô cùng khốn khổ, thế tử nhà mình cũng quá mạnh rồi, vậy mà giày vò cả đêm. 

Ai nói thế tử sức khỏe yếu, ai nói cơ thể của thế tử không chịu được, động tĩnh mạnh mẽ như thế, ngay cả Long Ảnh Vệ rèn luyện nhiều năm như bọn họ cũng tự hổ thẹn không bằng. 

"Thế tử cũng quá mạnh rồi, cơ thể nhỏ bé đó của phu nhân đâu chịu được chứ" 

"Lời này của ngươi không đúng rồi, nói không chừng phu nhân rất hưởng thụ đó, loại chuyện này nam nhân càng mạnh thì nữ nhân mới càng thoải mái" Long Tứ phản bác. 

"Aiya, nói cứ như ngươi hiểu lắm ấy, tiểu tử ngươi đi ăn vụng lúc nào rồi?" Long Nhị lườm hắn. 

"Chưa từng ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy à, ngươi không nhìn thấy người trong hoa lâu đều như vậy à" Long Tứ hừ giọng. 

"Tiểu tử ngươi từng tới hoa lâu khi nào, sao ta không biết, vậy mà tới hoa lâu nghe lén, Long Tứ ngươi rất có bản lĩnh đấy" Long Tam trêu chọc. 

Mặt Long Tứ lập tức đen xì: "Đừng nói linh tinh, ai tới đó nghe lén chứ, còn không phải trước đó ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, vừa hay nửa đêm tới hoa lâu bắt người thì nghe được hay sao?" 

"Được rồi, im miệng hết đi, tối nay mọi người vực dậy tinh thần hết, quyết không thể để bất cứ ai quấy nhiễu chuyện tốt của thế tử" Long Nhất ra lệnh. 

"Rõ" Mọi người đều rất tán thành. 

Hiếm khi thấy thế tử và phu nhân đột phá quan hệ, bọn họ nhất định phải canh chặt cái viện này. 

Phủ Ly vương. 

Ý 

Sau khi Bạch Tử Huân trở về, cả người rất nóng, nhất định nữ nhân xấu xí Ngọc Ý đó giở thủ đoạn, nếu không Triệu thị sao lại như vậy, hại hắn lại bị tính kế, đáng hận, Bạch Tử Huân hận chết Ngọc Ý. 

Lãnh Vu từ bên ngoài đi vào: "Thuộc hạ tham kiến vương gia." 

"Có chuyện gì?" 

"Bẩm vương gia, Lễ bộ đã chỉnh sửa sắp xếp xong tất cả danh sách cho cuộc thi đấu khi tham gia vào tiết hoa đào năm nay, mời ngài xem" Lãnh Vu cung kính đưa tới. 

"Chút chuyện nhỏ này, còn cần làm phiền tới bản vương." Bạch Tử Huân bực bội nói. 

Lãnh Vu bị dọa rùng mình, vội vàng mở miệng: "Vương gia, thuộc hạ ở trong những danh sách này phát hiện tên của Ngọc Ý, vậy nên đặc biệt tới bẩm báo. 

Bạch Tử Huân nhướn mày nhìn qua: "Ngươi là nói Ngọc Ý sao?" 

"Phải thưa vương gia. 

Bạch Tử Huân lập tức cầm lấy danh sách đó mở ra, quả nhiên nhìn thấy bên trên có tên của Ngọc Ý, trên gương mặt lãnh lẽo của hắn xẹt qua một tia sắc lạnh. 

"Ngọc Ý, lần này là tự ngươi tìm chết, không trách được bản vương. 

Tiếng gõ cửa vang lên, Lạc mỹ nhân bê một ly trà sâm đi vào: "Vương gia, thiếp đặc biệt pha một ly trà sâm, mời ngài nếm thử." 

Lạc mỹ nhân hôm nay mặc một bộ váy du tiên màu đỏ, phối ngoài là váy voan màu tím khói, nhã nhặn đơn giản, rất khác biệt với cách ăn mặc phô trương thường ngày của nàng ta. 

Ngũ quan tuy không tới mức xinh đẹp rạng rỡ như trước kia, nhưng cũng khôi phục không tệ, tốt hơn trước đó ở lãnh viện. 

Sau khi Lạc mỹ nhân được thả ra thì dùng các loại canh sâm thuốc bổ, muốn mau chóng khiến mình khôi phục lại, dù sao không có nam nhân nào thích nhìn nữ nhân xấu xí. 

Sắc mặt Lạc mỹ nhân của lúc này có hơi tái nhợt, nhưng khí sắc tốt hơn rất nhiều, nàng ta vốn ngũ quan quyến rũ lại mặc váy dài nhã nhặn như này, nhìn trông có thêm vài nét đẹp bệnh kiều, khiến người khác có loại xúc động muốn bảo vệ. 

Ánh mắt của Bạch Tử Huân dửng dưng liếc nhìn nàng ta: "Qua đây. 

Lạc mỹ nhân chợt mừng rỡ: "Vâng." 

Lãnh Vu lập tức biết điều lui ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng lại. 

Lạc mỹ nhân bê trà sâm tới, đích thân đút cho Bạch Tử Huân. 

Bạch Tử Huân ngược lại cũng không chê bai, Lạc mỹ nhân ở bên cạnh hắn hầu hạ mấy năm, đương nhiên biết rõ sở thích của hắn, mùi vị của trà sâm này là loại hắn thường ngày thích nhất. 

Bạch Tử Huân uống trà, tay kéo gần Lạc mỹ nhân vào trong lòng mình, vì động tác có hơi dùng sức, ly trà trong tay Lạc mỹ nhân rơi xuống đất. 

Lạc mỹ nhân bị dọa muốn quỳ xuống, lại bị Bạch Tử Huân giữ chặt trong lòng, tay đẩy nàng ta ngã ra bàn trước mặt, sau đó phủ người đè lên người nàng ta. 

eyJpdiI6InZYd09PTTZBcWlleDc0TnB5U3NyOVE9PSIsInZhbHVlIjoiWG1RWUlcL1lWQ1dLV085aTMrS3gxdThIQVYrZFBIeVZpYTNSUDJQczJ3Y2k1SXJobjJqUFY1bUVqZUFYaTJHVE54d2liK0Eyek9UTmlqS3pDWW1SV1FLYWVKdkUwK1ZJc0p4WG1tN1FiNk9KNG15bThFXC9PanVUdnpQUmtUdzhcLysyRm1FYmFpTU40dUdJaStqako3RCs0RE9vQjVad25ISnJGMGFFQ29ISkptVmpMQlp2bmVsNVJEckVmc2FGQkxYaHhLVEhnZ2oxajJtandBSm1NcXBJOXVCYVc0XC9sMllkeHp3OFQrb21qb0krVE9DU1p6MUhqUEIwUVp3R0RncmY1ekVlMGkzc0ExeTNTeGFJQmF1K01nPT0iLCJtYWMiOiI3MGZlNGJjNWYwNmMwYThhYjMyM2M3YzE3Y2UxY2FmNjc2MmFiNmJjNzA1MTBjNGYyOWRiMWYzNTU2ODkwOGM0In0=
eyJpdiI6InZmNm5TemdVd1pxaFJjMU11R3EzTmc9PSIsInZhbHVlIjoidFwvZkhFa0pFRFR2aGt6d1ZqZlVacWt2SEVxdXYrc0I0WHV3SmkrazBzXC82dytEQkhWR3llRHNDYWUzRkVkUXRCV3RoZFwvdm8zaE9hd2VpbVFTUzdOOWNkSExjblVjY2crZXNma0cyakFcL0s5ZTk1cVQwNktiV3IwOXVmK1FcLzJiZ3lJWlhDb3B2Ykc5SUVpQ0NPNytoXC9WUnZaajVKVFhvV1BEXC9qa0tQYzQwdTd3aFdaY1wvck9pWGFkajRyTHVoYjdjYVhzNjRveGVXYWlGMUpzV2xidXplalVFXC9paDhmT3NIMmRXV1ZMN1cwVT0iLCJtYWMiOiIxMWFjZDkzZTYyNDQ2OGQyMjhkOTZkYWRmN2YyOTczNzFiZjMxNjAyODFiOTQwZDcyOTIzODdiNDE3ZTc3NWFjIn0=

Nàng ta còn tưởng vương gia sẽ không đụng vào nàng ta nữa, nhưng không ngờ vương gia vậy mà vẫn nguyện ý làm vậy với mình, Lạc mỹ nhân vô cùng kích động, lập tức nghênh hợp với Ly vương, kêu rên rỉ thành tiếng.

Ads
';
Advertisement
x