Bạch Tử Huân nghe thấy âm thanh yêu kiều dịu dàng của Lạc mỹ nhân, huyết dịch toàn thân đều sôi sục, hắn đã rất lâu không chạm vào nữ tử, hắn thô lỗ xé quần áo của Lạc mỹ nhân.
Lạc mỹ nhân chỉ cảm thấy trên người hơi lạnh, vừa bất ngờ vừa kích động, nghĩ qua đêm nay nàng ta chắc chắn có thể khôi phục hào quang trước kia, chỉ cần vương gia còn nguyện ý chạm vào nàng ta thì nàng ta có thể được vinh sủng như trước.
Nhưng thời khắc mấu chốt, Bạch Tử Huân lại tức tối không thôi, ý loạn tình mê trước đó lập tức bị lửa giận đầy căm hận thay thế, đôi mắt đen vừa lạnh lẽo vừa tức giận, hắn đẩy Lạc mỹ nhân ra.
"Cút, bản vương không muốn nhìn thấy ngươi nữa!" Giọng nói phẫn nộ, người nghe không rét tự run.
Lạc mỹ nhân đột nhiên bị đẩy ra, cả người ngã ra đất, lại không màng tới đau đớn, nhặt quần áo đắp lên người rồi hoảng hốt chạy ra.
Nhìn sắc đêm tối om ngoài cửa, cả người Bạch Tử Huân vô cùng âm u, khí tức xung quanh như chết lặng.
Một màn này, quen thuộc cỡ nào.
Vừa nhìn thấy Lạc mỹ nhân, sự cấp thiết và khát vọng đó của hắn, khiến hắn tưởng mình đã khỏi, nhưng thời khắc mấu chốt lại phát hiện mình vẫn không được.
Điều này đối với Ly vương mà nói, chính là sự sỉ nhục và giày vò lớn nhất.
Bạch Tử Huân đấm một đấm vào mặt bàn, chiếc bàn to bị đấm thủng một lỗ, có thể thấy Bạch Tử Huân phẫn nộ cỡ nào.
Hắn đột nhiên nghĩ tới Chu đại thiếu, nếu Ngọc Ý có thể giúp hắn ta chữa trị, có phải hắn cũng có hy vọng khôi phục không.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử Huân lập tức kêu thị vệ tới: "Đi thông báo cho Chu Khôn Thành, kêu ông ta ngày mai đích thân tới phủ thế tử, không tiếc mọi giá bắt Ngọc Ý mau chóng chữa khỏi cho Chu đại thiếu.
"Vâng." Lãnh Vu lập tức đi làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Khôn Thành đích thân mang tiền và tiền tới phủ thế tử.
"Làm phiền thông báo một tiếng, Chu mỗ cầu kiến Ngọc tiểu thư." Chu Khôn Thành cung kính nói.
"Thật là xin lỗi Chu lão gia, phu nhân nhà ta hôm nay cơ thể không được khỏe, không tiện gặp khách, Chu lão gia tìm phu nhân nhà ta có chuyện gì, ta có thể bẩm báo thay" Quản gia lịch sự trả lời.
Chu Khôn Thành không dám lỗ mãng, vô cùng khẩn trương lo lắng: "Trước đó Ngọc tiểu thư giúp con trai của ta chữa bệnh, hiện nay đã qua mấy ngày cũng không thấy thành quả nên ta nôn nóng. Chu gia ta ba đời đơn truyền, đứa con trai đó của ta còn chưa thành thân có con nối dõi, nếu cứ tiếp tục như này, e là hương hỏa của Chu gia ta sẽ đứt, xin ngươi nhất định phải nói với Ngọc tiểu thư, chỉ cần Ngọc tiểu thư chữa khỏi cho con trai của ta, ta nhất định sẽ hậu tạ
Quản gia nghe hiểu: "Yên tâm đi Chu lão gia, lời này ta nhất định chuyển cho, đợi phu nhân nhà ta tiện, tự nhiên sẽ chữa cho Chu đại thiếu gia."
"Làm phiền quản gia rồi." Chu Khôn Thành lúc này mới rời đi.
Quản gia lập tức đi vào, chỉ là vào cửa viện thì nhìn thấy Liêu Tinh giống như môn thần đứng ở ngoài viện.
"Thế tử và phu nhân còn chưa dậy sao?" Quản gia hỏi.
"Phải"
"Thật là tốt quá rồi, không ngờ thế tử uy vũ bá khí như vậy, vờn cả đêm thiết nghĩ là mệt chết rồi, tuyệt đối đừng để ai làm phiền bọn họ, ngươi phải trông kỹ." Quản gia vô cùng
chu đáo nói.
Tối qua ông ta nửa đêm dậy đi vệ sinh, kết quả thì nghe thấy động tĩnh ở bên chỗ thế tử rất lớn, ông ta đặc biệt đi tới nghe, quản gia kích động tới mức đêm qua quay về cả đêm không ngủ.
Trước kia cũng rất kích động, nhưng dù sao không nghe thấy động tĩnh, ông ta thậm chí nghi ngờ thế tử có phải không được hay không. Nhưng tối qua phu nhân kêu to như vậy, quản gia phải gọi là rất thích.
"Yên tâm, ta biết." Liêu Tinh trả lời, hắn cũng vui cho thế tử.
Đợi tới khi Ngọc Ý tỉnh thì đã là buổi chiều, mặt trời cũng sắp xuống núi, cô tỉnh vì đói.
Ngọc Ý mở mắt ra thì nhìn thấy Vu Kì Thiên ở bên cạnh nằm ở bên cạnh mình, hô hấp nhẹ nhàng, mày mắt như tranh họa ra.
Nghĩ tới tối qua cô bị Vu Kì Thiên giày vò cả đêm, gò má của Ngọc Ý lập tức đỏ ửng, vốn chỉ là muốn trêu ghẹo hắn, ai ngờ tên này bình thường luôn dáng vẻ nghiêm chỉnh, kết quả khi phóng túng thì điên cuồng như vậy.
Cô cũng không nhớ mình bị Vu Kì Thiên giày vò mấy lần, chỉ nhớ phải ngất đi mấy lần, ngủ mơ mơ màng màng lại bị giày vò cho tỉnh, tỉnh rồi lại bị mệt tới ngất đi.
"Sắc lang" Ngọc Ý lẩm bẩm, gò má vô cùng nóng, vội vàng quay đi, kết quả cơ thể vừa động nhẹ thì giống như bị tháo rời, đau nhức muốn chết.
Ngọc Ý lập tức nghĩ tới câu nói đó: Ta không phải người tùy tiện, khi ta tùy tiện không phải người.
Quả nhiên, nam nhân khai bao, có phanh cũng không phanh được.
Vu Kì Thiên ở bên cạnh lại ngủ rất yên tĩnh, giữa lông mày không còn sự lãnh khốc của thường ngày, ngược lại có thêm vài phần gần gũi và tự nhiên. Khóe miệng của hắn hơi cong lên, giống như nằm mơ giấc mơ đẹp gì đó, ngay cả ngủ cũng cười.
Không cần nghĩ cũng biết, tên này tối qua làm rất đã.
Lúc này, Ngọc Ý vô cùng hối hận, biết sớm Vu Kì Thiên điên cuồng như vậy, có đánh chết cô cũng không dám trêu ghẹo hắn, đây không phải là tự đào hố chôn mình hay sao.
Nghĩ tới đây, Ngọc Ý ấm ức nhìn sang Vu Kì Thiên, mắt phượng khẽ đảo thì có chủ ý, cô nhắm mắt giả vờ ngủ, sau đó nhấc chân đạp hắn một cái.
Vu Kì Thiên cảm thấy đau, lúc này mới mở mắt ra, nhìn sang Ngọc Ý ở bên cạnh nhắm mắt, dáng vẻ yên tĩnh ngủ say thì biết nha đầu này chắc chắn là vô ý.
Nghĩ tới tối qua giày vò cô lâu như vậy, Vu Kì Thiên vô cùng đau lòng.
Biết rõ mình nên khắc chế một chút, nên dịu dàng một chút, nhưng tối qua hắn cũng không biết mình bị sao mà không kiểm soát được, không biết đủ mà đòi hỏi cô hết lần này tới lần khác, không biết mệt mỏi.
Ánh mắt Vu Kì Thiên vô cùng dịu dàng, nhìn gương mặt nhỏ tuyệt đẹp đó của Ngọc Ý, cho dù cô ngủ, ngũ quan tinh tế yêu kiều quyến rũ đó khiến Vu Kì Thiên nhìn mà trái tim lại ngứa ngáy.
Gối của hắn ở bên cạnh Ngọc Ý, đầu chạm đầu, ngửi mùi hương thanh mát thoang thoảng trên người cô, Vu Kì Thiên chỉ cảm thấy nhiệt độ của máu trên cơ thể lại tăng cao, khát vọng sâu trong tim lập tức tỏa ra.
Hắn trước giờ luôn là người kỷ luật, nhưng nhìn người trước mặt thì lại có chút không thể kiểm soát.
Ngọc Ý giả vờ ngủ cảm nhận được Vu Kì Thiên đột nhiên áp sát, hơi thở âm nóng phả vào cổ của cô, khiến Ngọc Ý lập tức hoảng.
Nếu tên này tới nữa, cô thật sự sẽ bị phế mất.
Ngọc Ý vừa muốn mở mắt ra, kết quả cả người bị tay Vu Kì Thiên kéo một cái, ôm chặt vào trong lòng.
Tối qua giày vò cả đêm, lúc này hai người hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, da kề da, nhiệt độ nóng bỏng khiến Ngọc Ý giật thót, cô lập tức mở mắt ra.
"Thế tử, đừng mà, ta thật sự không muốn." Ngọc Ý lập tức cầu xin.
Vu Kì Thiên khẽ cười thành tiếng: "Tối qua không phải nàng muốn à, ta chỉ là làm như ý của nàng thôi"
"Lẽ nào phu nhân không biết, nam nhân không được trêu ghẹo sao, nàng mặc như kia không phải là muốn ta à? Vậy nên vi phu như ý nguyện của nàng, nàng hài lòng về biểu hiện của ta tối qua chứ?" Giọng nói của Vu Kì Thiên khàn khàn đầy ý tính, có vài phần mờ ám, vài phần tán tỉnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất