Cái oi bức của mùa hè như con dã thú bị nhốt trong lồng. Vừa dứt một trận mưa giông, mặt đất còn đẫm nước, mà hơi nóng hầm hập đã lại bốc lên, quẩn quanh làm người ta bực bội.
Chu Vãn ra đứng trước cổng bệnh viện hít thở cho đỡ ngột ngạt.
Cô mặc váy cotton sạch sẽ, thoải mái; tóc buộc cao tùy ý, vài sợi tóc con rơi xuống cổ trắng ngần. Đôi mắt trong veo rũ xuống.
Chưa kịp ăn trưa, dạ dày hơi khó chịu.
Chu Vãn chậm rãi ôm đầu gối, ngồi xổm bên vệ đường.
Cũng đúng lúc ấy, cô nhìn thấy Lục Tây Kiêu bên kia đường.
Chàng trai cao gầy chân dài, áo thun trắng, quần jean, ăn mặc tùy tiện nhưng vào người anh lại càng tôn lên vẻ trai trẻ của tuổi mười sáu mười bảy.
Anh hờ hững tựa vào tường trước cửa tiệm net; tóc cắt gọn, ánh mắt sâu, toát chút ngông nghênh, kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay, mặt không biểu cảm, toàn thân phả ra vẻ phóng túng, coi đời như trò đùa.
Rồi từ trong tiệm net bước ra một cô gái eo thon chân dài.
Áo hai dây; trên bờ vai trắng muốt là hai sợi dây mảnh màu rượu vang. Cô ta đi tới bên Lục Tây Kiêu, nghiêng người tựa vào anh, nhón chân ghé sát tai thì thầm.
Anh cũng cúi xuống, nghiêng tai lại gần.
Thân mật vô cùng.
Cô gái nói gì đó bên tai, anh bật cười, ánh mắt vốn bình thản bỗng gợn sóng.
Anh lại nghiêng người qua, nửa thân gần như tựa vào cô gái, sát đến mức gần chạm tai, đáp lại một câu.
Nụ cười của anh có chút tinh quái.
Quả nhiên, cô gái đỏ mặt, khẽ đấm một cái lên ngực anh, điệu đà nũng nịu.
Chu Vãn nhìn cảnh ấy trước mắt, chậm rãi chớp mắt.
Dĩ nhiên cô biết Lục Tây Kiêu; ở trường Trung học Dương Minh chẳng ai là không biết anh.
Anh trời sinh một gương mặt đẹp, lại có tính khí phóng khoáng buông tuồng; giữa đám thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi càng thêm hút mắt, kéo theo không ít ánh nhìn si mê.
Anh đổi bạn gái không ít, trông thì có vẻ đa tình lăng nhăng, nhưng thực ra lạnh nhạt vô tình, chẳng mấy khi để tâm thật lòng với ai.
Nói cho đúng, Chu Vãn và anh từng có một lần chạm mặt-
Đầu thu năm lớp 10, cô gặp Lục Tây Kiêu và đám bạn của anh ở quán ăn sáng.
Một đám con trai ăn nói chẳng kiêng nể, tán chuyện về cô bạn gái cũ của anh ở trường khác, dáng người rất chuẩn rồi nhao nhao đùa cợt.
Chu Vãn ngồi cạnh, nghe loáng thoáng vài chữ, thấy khó chịu.
Cô theo bản năng đưa mắt nhìn nhân vật chính của đề tài.
Nhân vật chính mặt mũi ung dung, chẳng hề xao động, cúi đầu húp cháo.
Bàn quán ăn thấp, người anh lại quá cao nên ngồi có phần gò bó. Da anh rất trắng, tóc còn ẩm, mấy lọn mái rủ trước trán, khuỷu tay đặt trên đầu gối, mắt rũ.
"Kiêu gia, cậu nói đi chứ." Cậu bạn bên cạnh kéo cợt: "Rốt cuộc là thế nào hả?"
Anh ngẩng mắt, ánh nhìn lẫn một nụ cười rất nhạt, lơ đãng tùy ý: "Thế nào là thế nào?"
"Còn giả vờ à, chẳng lẽ không biết bọn này đang hỏi gì?"
Anh cười, đùa bỡn: "Thật không biết."
Bạn bè không đôi co nữa, nháy mắt: "Sờ… thấy thế nào?"
Nghe đến đó, Chu Vãn cau mày.
Lục Tây Kiêu ăn xong, rút tờ giấy chậm rãi lau miệng, tựa lưng vào ghế nhựa, khoanh tay.
Cũng vào lúc ấy, anh nhìn thấy Chu Vãn ở bàn sau đang nhíu mày.
Cô gái có nét rất thanh tú; mũi nhỏ, miệng nhỏ, đôi mắt nai to tròn,khiến người khác nhìn vào chỉ thấy vô tội trong trẻo.
Hai người nhìn nhau vài giây, rồi Chu Vãn là người rút mắt trước.
Anh khẽ bật cười trong cổ họng, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, dáng điệu cà lơ phất phơ: "Thôi nào, ở đây còn có cô bé đấy."
…
Lúc đó cô còn chưa biết tên anh; sau này nghe bạn nhắc mới biết.
Lục Tây Kiêu.
Quả như lời đồn, về sau thường thấy quanh anh là đủ kiểu cô gái khác nhau.
Nhưng người như Lục Tây Kiêu, dĩ nhiên sẽ không vì ba giây chạm mắt mà nhớ đến cô.
*
Bên kia đường, cô gái ôm tay anh làm nũng một lúc, nửa kéo nửa lôi anh quay lại tiệm net.
Cơn đau dạ dày của Chu Vãn dịu đi chút ít, cô đang đứng dậy định đi mua gì lót bụng thì chuông điện thoại reo.
"Alo?" Cô bắt máy: "Bác sĩ Trần."
Bác sĩ Trần: "Vãn Vãn, kết quả kiểm tra của bà nội em có rồi. Em có rảnh ghé qua một chuyến, tiện thể lấy thuốc cho nửa tháng tới."
"Vâng ạ, em đang ở ngay cổng bệnh viện, vào ngay đây ạ."
Bà nội của Chu Uyển bị suy thận, urê huyết đã mấy năm nay, phải sống dựa vào chạy thận mỗi tuần.
Trong phòng bác sĩ, bác sĩ Trần đặt kết quả kiểm tra và xét nghiệm trước mặt Chu Vãn.
Chu Vãn thường đưa bà nội tới bệnh viện; bác sĩ y tá trong khoa đều biết cô, cũng thầm thấy tội cho cô-một cô bé xinh ngoan, nên mỗi lần thấy cô đến đều hỏi han dăm ba câu.
"Tình hình giờ em cũng thấy rồi. Tôi đề nghị tăng tần suất chạy thận lên ít nhất hai lần một tuần." Bác sĩ Trần nói.
Chu Vãn cúi đầu nhìn kỹ những mũi tên lên xuống trên phiếu xét nghiệm, gật đầu: "Được ạ."
Bác sĩ biết cảnh khó của nhà cô: "Chi phí em cũng nên chuẩn bị trước."
Ngừng một chút, ông bổ sung: "Nếu cần giúp gì thì tìm tôi."
Bác sĩ Trần làm ở bệnh viện đã hơn chục năm, nhìn quen sinh ly tử biệt, cũng gặp nhiều cảnh con cháu buông tay, không chữa cho người già nữa.
Người xưa bảo: 'Ốm lâu chẳng còn ai hiếu thảo'.
Vậy mà bà nội bệnh bao năm, hễ được nhà trường cho nghỉ là cô bé lại đưa bà đi khám.
Rõ ràng mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, chịu chừng ấy chuyện mà chưa từng than vãn, lúc nào cũng ôn hòa điềm tĩnh, khiến người ngoài nhìn vào thấy thương.
Chu Vãn mỉm cười nhạt, cảm ơn, nhưng không muốn làm phiền: "Em sẽ tìm cách ạ."
…
Cô cầm kết quả xét nghiệm rời bệnh viện.
Mặt trời treo lơ lửng trên đầu, không khí oi bức đến mức mỗi lần hít vào như nuốt phải một nhúm bông khô.
Mồ hôi lấm tấm rịn trên thái dương. Cô đứng ở trạm xe buýt, một tay xách túi thuốc, cánh tay kẹp tập giấy xét nghiệm, tay kia gọi cho mẹ.
Chuông vừa tút một tiếng đã bị cúp.
Xe buýt đến.
Chu Vãn bị dòng người dồn đẩy lên xe.
Trong xe lẫn tiếng chửi chát chúa của đàn bà với mùi khói thuốc, mùi rượu nồng nặc từ đàn ông.
Cô bị dồn vào một góc, nắm chặt tay vịn, điện thoại rung.
Mẹ nhắn lại.
[Mẹ: Vãn Vãn, bây giờ mẹ có chút việc không tiện, có chuyện gì vậy?]
Ngón tay cô hơi chần chừ trên màn hình, rồi trả lời.
[Chu Vãn: Gặp rồi nói.]
[Mẹ: Vậy tối nay nhé, mẹ sẽ tới tìm con.]
[Chu Vãn: Vâng.]
Đó vẫn là thời buổi trên xe buýt đầy rẫy kẻ móc túi, nên cô không dám nhét điện thoại vào túi, chỉ nắm chặt trong tay.
Cô nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ.
Xe buýt xóc nảy.
Cô rất hiểu mẹ mình là người thế nào.
Bà khác hẳn những bà mẹ trong bài văn mẫu-đêm khuya cõng con sốt đi viện, hay giữa mùa hè mất điện quạt cho con ngủ. Chưa đầy một tháng sau khi cha cô mất, bà đã rời khỏi nhà.
Nghe nói bà đi theo một ông chủ nhỏ trên trấn.
Về sau đường tình cảm của Quách Tương Linh cũng chẳng suôn sẻ, lắt nhắt thay thêm không ít bạn trai.
Bà đẹp rực rỡ theo kiểu sắc sảo-khác với Chu Vãn-lại từng bán hàng cho cửa hiệu hàng hiệu, bắt chước cũng dựng được dáng vẻ "quý cô thượng lưu".
Nghe đồn dạo này bà thật sự đang ở với một người đàn ông rất có thế lực.
Trên đời có đủ kiểu bà mẹ.
Hoặc hy sinh, hoặc dịu dàng, hoặc nóng nảy, hoặc cố chấp-chỉ riêng chợ thành phố Bình Xuyên cũng gặp đủ phụ nữ.
Chỉ là Chu Vãn kém may mắn, gặp phải một người mẹ ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình.
Cô biết, nếu nhắn tin mượn tiền Quách Tương Linh, chắc chắn sẽ bị từ chối.
Nên nhất định phải gặp mặt.
*
Ăn tối xong, Chu Vãn theo địa chỉ Quách Tương Linh gửi, cô tới một quán cà phê.
Quách Tương Linh chưa đến. Cô chọn ghế góc, lấy trong cặp ra một đề thi Vật lý.
Làm xong một đề đã hơn tiếng rưỡi, Quách Tương Linh mới tới.
"Vãn Vãn." Bà đi giày cao gót da cừu, gót giày lộc cộc chạy tới: "Đợi lâu lắm rồi hả?"
Cô xếp đề lại: "Không lâu lắm đâu."
Quách Tương Linh cười, véo nhẹ má cô, gọi phục vụ, gọi một cốc cà phê cho mình, và cho Chu Vãn một cốc sữa nóng: "Mai còn đi học, uống sữa đi, không lại trằn trọc."
Lạ một điều: người ném đứa bé mười tuổi ở nhà một mình là bà, mà người vẫn diễn vai mẹ dịu dàng thân mật cũng là bà.
Quách Tương Linh xã giao mấy câu, nào là nói Chu Vãn gầy đi, rồi hỏi chuyện học hành.
"Lần trước xếp thứ hai."
"Thứ hai lớp à?"
"Vâng." Cô nhấp một ngụm sữa nóng, vị ngọt nhè nhẹ lan trong khoang miệng, cô liếm môi: "Cũng là thứ hai khối."
Quách Tương Linh mỉm cười, xoa đầu cô: "Con nhà tôi giỏi quá."
"Mẹ." Chu Vãn nói: "Hôm nay con tìm mẹ có việc."
"Ôi, suýt quên, việc gì thế?"
"Hôm nay có kết quả xét nghiệm của bà nội rồi. Sau này chữa bệnh còn nhiều khoản phải dùng đến tiền. Tiền trong bảo hiểm y tế của bà nội gần cạn. Con đi làm thêm lúc ngoài giờ học thì chậm, cho nên-" Cô dừng một chút, quan sát vẻ mặt Quách Tương Linh.
Bà vẫn cười, chỉ là nụ cười hơi áy náy.
"Vãn Vãn, mẹ biết con thương bà nội, nhưng giờ mẹ một mình, thật sự không thể đưa nhiều."
"Vâng, con biết. Con không đòi tiền của mẹ." Chu Vãn cúi đầu, nhìn những gợn sóng trên mặt sữa: "Nhưng trước đây ba có một khoản tiền gửi, con muốn dùng tạm khoản ấy để chữa cho bà nội."
Vẻ mặt Quách Tương Linh khựng một thoáng, thở dài: "Vãn Vãn, con hẳn biết bệnh của bà nội không phải dựa vào chạy thận là chữa khỏi được."
Chu Vãn ngẩng mắt.
Đôi mắt cô to tròn, viền mắt hơi ửng đỏ.
Quách Tương Linh lại thở dài, như nhượng bộ: "Bác sĩ nói cần bao nhiêu?"
"Mỗi tuần phải chạy thận thêm một lần, mỗi lần khoảng bốn trăm tệ."
"Ăn cướp à!" Quách Tương Linh tròn mắt: "Bệnh bà nội chẳng phải vẫn ổn sao, sao tự dưng lại phải tốn thêm một khoản? Vãn Vãn, con còn nhỏ, nhìn hiền lành dễ bắt nạt, cẩn thận bị lừa đấy!"
Chu Vãn nhíu mày.
"Thôi thôi." Quách Tương Linh xua tay: "Nhưng khoản dài hạn này mẹ cũng không kham nổi. Thế này nhé, mẹ đưa con 500 tệ trước, sau tính."
Bà rút từ ví ra năm tờ tiền.
Lỡ tay rút thừa một tờ, bà lại đút về, rồi đưa cho Chu Vãn.
Khoảnh khắc nhận tiền, Chu Vãn chỉ thấy lòng tự trọng bị quăng xuống đất giày xéo.
Nhưng cô không còn cách, đành nhận, nói cảm ơn.
Quách Tương Linh lại nhận một cuộc gọi, lập tức cười khanh khách, giọng dẻo quẹo: "Về rồi, về rồi, anh giục cái gì chứ!"
Cúp máy, bà xách túi đứng phắt dậy: "Vãn Vãn, mẹ còn có việc, đi trước. Con uống hết sữa rồi hãy về."
"Vâng."
Quách Tương Linh đi rất nhanh.
Chu Vãn nhét 500 tệ vào ngăn trong của cặp, kéo khóa, cầm cốc sữa uống cạn, rồi đứng lên.
Ra đến ngoài thì vừa thấy Quách Tương Linh chui vào một chiếc xe.
Một chiếc ô tô đen bóng loáng.
Bà ngồi ghế sau, phía trước là tài xế.
Có vẻ lời hàng xóm đồn không sai-lần này mẹ quả thật qua lại với một người đàn ông rất giàu.
Xe chưa đi xa đã chậm lại, tấp vào lề, kính xe hạ xuống.
Giọng Quách Tương Linh vang rất rõ-đanh mà xuyên qua mưa gió:
"Kiêu ơi, lên xe đi, về chung."
Ánh mắt Chu Vãn khựng lại, hàng mi đen cụp xuống.
Lục Tây Kiêu.
Anh đứng bên lề đường, đôi mắt đen sẫm, đuôi mắt rũ, trông vừa lạnh nhạt vừa sốt ruột.
Anh không đáp.
Đúng lúc ấy, cơn mưa giông mùa hè ập tới, nước đổ như trút.
Chu Vãn chưa kịp phản ứng, hai tay che đầu, dẫm lên bọt nước lao về phía trạm xe buýt.
Áo quần ướt sũng, dính bết vào người; tóc cũng ướt, giọt nước theo lọn tóc chảy xuống, nhòe cả tầm nhìn.
Cô hất nước trên cánh tay, đeo cặp ra phía trước che đi chiếc áo lót trắng lờ mờ bên trong.
Cô lại nhìn về chiếc ô tô ấy.
Lục Tây Kiêu như tặc lưỡi một tiếng, nét mặt lạnh lùng, xa cách, mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Anh không kéo kính lên hẳn, để hạ xuống chừng nửa, mặc mưa tạt ướt người.
Anh châm điếu thuốc, ngậm nơi khóe môi, khuỷu tay gác lên thành cửa, khói thuốc bị những hạt mưa quất vỡ tung.
Anh thuộc kiểu người khung xương rắn rỏi, đường nét dứt khoát-dáng người như thế rất dễ in sâu vào trí nhớ. Lúc này anh khác hẳn so với ban ngày đứng trước tiệm net.
Chu Vãn nhìn sững.
Trong đầu rối như một cuộn len bị xáo tung.
Chỉ thoáng nghĩ đến lời bàn tán của hàng xóm: Quách Tương Linh quả thật lợi hại, lần này còn vớ được ông chủ họ Lục.
Họ Lục.
Giữa mưa xối xả, chiếc xe lao đi, nước đọng bên đường bắn thành sóng.
Chu Vãn đứng một mình dưới tấm biển hiệu sáng đèn, mà mưa mãi không ngớt.
Bà nội còn đang chờ uống thuốc.
Cô nhét thuốc vừa lấy vào cặp, ôm chặt trước ngực, lao vào màn mưa.
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, như bị một sợi dây vô hình móc lấy, quấn quýt, rối bời.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất