Khi Chu Vãn chạy về đến nhà thì mưa đã tạnh, còn cô thì đã ướt sũng. 

             Vài người hàng xóm đang ngồi tán chuyện dưới gốc cây trong vườn ngoài khu dân cư, thấy cô liền xuýt xoa: "Vãn Vãn, ướt như chuột lột thế kia!?" 

             Chu Vãn mỉm cười: "Cháu không mang ô ạ." 

             "Thì chờ tạnh hãy về chứ." Vừa nói, người phụ nữ vừa càm ràm cái thời tiết quái quỷ này, rồi đưa túi giấy trên bàn cho cô: "Mang về ăn với bà nội đi." 

             Trong túi là bánh đậu xanh còn ấm. 

             Chu Vãn xua tay từ chối, người phụ nữ lại ấn mạnh vào tay cô: "Còn nóng đấy, về ăn liền đi, để nguội là không ngon đâu." 

             Khu dân cư này xây đã gần ba chục năm rồi. Hàng xóm quanh đây ai cũng biết nhau, ra vào đụng mặt là chào hỏi. 

             Dĩ nhiên ai cũng biết chuyện nhà Chu Vãn. Sinh thời, Chu Quân rất nhiệt tình giúp đỡ, nên giờ bà con lối xóm cũng giúp được gì thì giúp, coi như đáp nghĩa. 

             Chu Vãn cảm ơn, rồi đi vào bên trong. 

             Sau lưng là tiếng mấy bà thở dài bàn tán- 

             "Tội con bé. Nghe nói học giỏi lắm. Ông Chu mà còn sống, con bé đã có thể sống vô lo vô nghĩ rồi." 

             "Ai biểu vớ phải bà mẹ như thế, đồ bội bạc, chẳng ra gì! Phì!" 

             "Có chửi nữa cũng vô ích. Bây giờ bà ta đổi đời rồi, gần bốn mươi mà còn cặp được nhà giàu cỡ đó." 

             "Bà tưởng nhà giàu ai cũng ngốc à? Chẳng qua là trông cho oai thôi, tôi không tin người có tiền dại đến mức dẫn loại đàn bà đó đi đăng ký kết hôn." Người phụ nữ hừ mũi khinh bỉ. "Huống hồ cậu con trai nhà họ Lục đâu phải hạng dễ đụng vào." 

             "Sao cơ?" 

             "Cái này còn không hiểu à? Nhà họ Lục chỉ có một đứa con trai, sau này cả đống gia sản ấy cũng là của nó. Ngu mới để cha ruột cưới một phụ nữ nghèo về." 

             Đèn hành lang hỏng. 

             Chu Vãn lần mò trong bóng tối lên cầu thang, loay hoay xoay chìa vào ổ khóa một lúc mới mở được. 

             "Bà nội." 

             "Ừ." Bà cụ tóc bạc phơ đang trong bếp, cười hiền: "Vãn Vãn về rồi à." 

             Chu Vãn đặt cặp lên bàn, chạy vào bếp: "Bà ơi, con bảo bà ngủ sớm mà." 

             "Bà nấu cho con bát hoành thánh." Bà cười vỗ mu bàn tay cô. "Này, chín rồi, nổi cả lên rồi." 

             "Để con múc." Chu Vãn lấy bát, múc hoành thánh ra bàn ngoài. 

             Cô lấy thuốc trong cặp ra, rót thêm ly nước ấm: "Bà uống thuốc trước ạ." 

             "Ừ." 

             Chu Vãn ngồi xuống ăn hoành thánh, nhìn bà nội đối diện uống thuốc, lại thấy bà cứ gãi da liên tục. 

             "Lại ngứa ạ?" cô hỏi. 

             Một triệu chứng của bệnh suy thận giai đoạn cuối là da khô và ngứa. 

             Ở bà nội, triệu chứng này biểu hiện rất rõ. 

             Cánh tay vốn đã khô, gãi đến bật cả vệt trắng, nổi chi chít những chấm đỏ li ti. 

             Chu Vãn ăn nốt viên hoành thánh cuối cùng, lấy thuốc mỡ tới. 

             "Để bà tự bôi là được." Bà nói. "Con đi nghỉ đi, mai còn đi học." 

             "Con bôi xong sẽ đi ngủ." 

             Chu Vãn bôi thuốc mỡ mát lạnh lên cánh tay bà, khom người tán đều thật cẩn thận, rồi thổi nhẹ: "Còn ngứa không ạ?" 

             "Đỡ rồi." Bà cười: "Đi rửa tay rồi ngủ đi." 

             Chu Vãn biết, nếu thuốc mỡ đó thật sự thần kỳ như thế, bà đã không phải mất ngủ liền mấy đêm vì ngứa, cánh tay còn bị gãi rách mấy chỗ. 

             Trong phòng ngủ chỉ bật một bóng đèn. 

             Chu Vãn lấy bài tập ra làm. Cuối tuần cô bận đi làm thêm với đi bệnh viện, vẫn còn mấy bài chưa làm xong. 

             Viết được một lúc, cảnh trên phố ban nãy lại hiện về trong đầu. 

             Bên tai là tiếng ho của bà nội từ phòng bên, ho từ tận đáy phổi, nặng nề từng cơn như muốn nôn cả ngũ tạng ra. 

             Cả nhà ám cái mùi ẩm mốc đặc trưng của ngày mưa dầm. 

             Một ý nghĩ đen tối, đột ngột chen vào đầu Chu Vãn- 

             Giả như khiến Quách Tương Linh không lấy được chồng thì sao? 

             Không, không chỉ là không cưới được. Còn phải làm cho bà ta rời khỏi nhà họ Lục, không được hưởng vinh hoa phú quý ấy. 

             Bà ta đã phản bội bố, bỏ rơi cô, thấy bà nội nguy mà không cứu, dựa vào đâu mà sống ung dung yên ổn. 

             Chu Vãn hận Quách Tương Linh. 

             Bình thường còn đỡ. Chỉ những đêm mệt mỏi, mối hận ấy như những dây leo dưới đáy vực đen, quấn trùm lên trái tim cô. 

             Đến giờ cô vẫn nhớ ngày cúng ba thất của bố. 

             Nhiều hàng xóm đến viếng, phụ giúp, cố gắng đi phúng điếu nhiều nhất có thể. 

             Hôm đó ai nấy đều thắc mắc: mẹ cháu đâu rồi. 

             Cả ngày Quách Tương Linh không thấy mặt. 

             Mãi đến đêm khuya. 

             Chu Vãn kéo rèm cửa, thấy dưới lầu có một người đàn ông đưa bà ta về. Hai người cười nói vui vẻ, mặt mày hớn hở. 

             Vừa về đến nhà, Quách Tương Linh đã mở tủ, lôi va li ra, nhét hết quần áo vào. 

             Chu Vãn đẩy cửa phòng ngủ của bà-căn phòng từng là phòng của bố mẹ. Đứng ở ngưỡng cửa, cô nhìn người mẹ của chính mình, không hiểu nổi, hỏi bà sẽ đi đâu. 

             Quách Tương Linh chỉ nói: "Vãn Vãn, mẹ đi vài hôm." 

             Nhưng Chu Vãn như bừng tỉnh, cô níu chặt tay kéo va li, vừa khóc vừa cầu xin bà đừng đi. 

             Cô bé mười tuổi vừa mất cha, sợ hãi trước việc mẹ rời bỏ, hạ mình đến cùng cực, quấn quýt níu kéo, khóc lóc gào đến khản cổ, đầu gối cọ trên sàn đỏ tấy. 

             Từng có lúc, Chu Vãn đã níu giữ Quách Tương Linh như thế. 

             Nhưng vẫn không giữ nổi bước chân bà ta. 

             Như vô thức, Chu Vãn ấn bút viết thật mạnh lên giấy ba chữ- 

             Quách 

             Tương 

             Linh 

             Phải làm gì để trả được mối hận này? 

             Tiếp đó, Chu Vãn lại viết lên giấy ba chữ khác- 

             Lục Tây Kiêu. 

             * 

             "Vãn Vãn." Cố Mộng quay người từ bàn trước xuống: "Cậu làm đề thi vật lý chưa?" 

             Chu Vãn: "Chưa. Cậu vướng câu nào?" 

             "Tớ vướng tất." Sắp đến giờ kiểm tra bài tập, Cố Mộng chỉ muốn chép nhanh, lại quay sang hỏi bạn cùng bàn của Chu Vãn: "Khương Ngạn, Khương Ngạn, cậu làm chưa?" 

             Khương Ngạn đẩy gọng kính: "Chưa. Sắp đến cuộc thi vật lý rồi, thầy Hồ nói bọn mình chỉ cần làm đề luyện thi là được." 

             Cố Mộng bĩu môi: "Ồ." 

             Cô quay lên, đi tìm người khác xin đề. 

             Khương Ngạn hỏi Chu Vãn: "Cậu chuẩn bị ổn cho cuộc thi chưa?" 

             Chu Vãn lắc đầu: "Chẳng phải còn một tháng nữa sao." 

             "Một tháng trôi nhanh lắm, chớp mắt là hết." Khương Ngạn xoay cây bút. "Tớ hơi căng. Lần này nếu lọt vào vòng toàn quốc thì có hy vọng lấy được 'vé' vào trại hè của Đại học Hoa Thanh." 

             Chu Vãn mỉm cười với cậu ấy: "Cố lên. Điểm cậu tốt thế, chắc chắn được." 

             Khương Ngạn nhìn cô, ngạc nhiên: "Cậu không hồi hộp à?" 

             "Tớ cũng bình thường." 

             "Bây giờ dựa vào điểm thi thuần túy để vào Hoa Thanh khó lắm." Khương Ngạn nói. "Chẳng lẽ sau này cậu không muốn thi à?" 

             Chu Vãn khẽ cong môi, giọng chậm rãi: "Tớ chưa nghĩ kỹ, tới đâu hay tới đó." 

             Khương Ngạn lắc đầu: "Chu Vãn, ở trong nước Đại học Hoa Thanh không phải trường học nào cũng sánh được. Đỗ được Hoa Thanh là tương lai nhẹ nhàng hơn đấy." 

             Chu Vãn không đáp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 

             Trời xanh mây trắng, cao và xa. 

             Như tương lai mênh mông vô tận. 

             Còn tương lai của cô thì sao? 

             Chu Vãn không sao hình dung nổi. 

             Cô như một con ưng non đang mọc đủ cánh, lẽ ra thuộc về bầu trời cao rộng, tự do tự tại, vậy mà bị một sợi dây vô hình níu lại: bay chẳng xa, cũng chẳng cao. 

             * 

             Gần nhà có một rạp chiếu phim cũ, dưới rạp là một phòng chơi điện tử. Tan học thường có học sinh ghé chơi, làm ăn cũng ổn. 

             Phòng chơi điện tử này là bạn của Chu Quân mở. Sau này cả nhà họ chuyển khỏi thành phố Bình Xuyên, bèn nhờ Chu Vãn trông coi giúp. Nói là nhờ vả, thực ra là mượn cớ để thay bạn chăm lo cho con bé, mỗi tháng trả cho Chu Vãn một khoản công. 

             Ngày nào sau giờ tan học, Chu Vãn cũng ghé phòng chơi điện tử để đổi ca. 

             "Cô chủ nhỏ." Một cô gái xinh tươi rạng rỡ chạy tới, chống hai tay lên quầy, nhoài người, giọng lanh lảnh: "Cho tôi một trăm xu chơi nha!" 

             Chu Vãn ngẩng đầu khỏi tập vở: "Một trăm tệ thì làm được thẻ, sau này mua xu sẽ được giảm 5%." 

             "Ok, làm cho tôi một thẻ đi." 

             Chu Vãn cúi đầu ghi thông tin thẻ, thì nghe cô gái quay người, giơ tay gọi đầy phấn khích: "A Kiêu!" 

             Tay Chu Vãn khựng lại, thấy Lục Tây Kiêu đi về phía này. 

             Cô gái quàng lấy cánh tay anh, nũng nịu: "Em đợi anh lâu ơi là lâu!" 

             Anh chỉ kéo nhẹ khóe môi coi như đáp, trông chán chường, rút một trăm tệ đặt lên quầy. 

             Một tay bị cô kéo, tay kia anh mở hộp thuốc, rút một điếu cắn lên môi, lại mò bật lửa. 

             "Ting" một tiếng. 

             Lửa bùng lên mà vẫn chưa bén vào điếu thuốc. 

             Giọng anh hơi khàn, lẫn chút giọng mũi, như còn ngái ngủ, lại phóng khoáng, uể oải. 

             Ngừng một chút, chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi: "Ở đây hút thuốc được không?" 

             Nhận ra anh đang hỏi mình, Chu Vãn đáp: "Được." 

             Cô đưa thẻ cho cô gái: "Xong rồi." 

             "Vậy chơi chỉ cần quẹt thẻ, không phải dùng xu nữa đúng không?" cô gái hỏi. 

             "Ừ, đúng vậy." 

             Cô gái gật đầu, nhìn Lục Tây Kiêu mà mắt sáng rỡ: "A Kiêu, anh muốn chơi gì?" 

             Anh phả một hơi khói: "Sao cũng được." 

             "Vậy mình chơi máy ném bóng rổ nhé!" 

             Lục Tây Kiêu mặc cả cây đen gọn gàng, ngậm thuốc, bàn tay thon dài, khớp xương nổi rõ, nhặt bóng, ném hết quả này đến quả khác. Anh ném khá tùy ý, không vội, chỉ chơi chơi, vậy mà quả nào cũng trúng rổ. 

             Sau lưng dần dần tụ khá đông người xem. 

             Những ánh mắt ấy càng khiến bạn gái anh thêm đắc ý. 

             "A  Kiêu." Cô gái gần như dính chặt lên người anh. "Lát nữa mình chơi chế độ đôi nha?" 

             "Không." Anh gảy tàn thuốc bên thùng rác. 

             "Anh chơi với em đi mà." 

             "Em tự chơi." Lục Tây Kiêu cầm thẻ quẹt, ấn thẳng nút bắt đầu cho cô. 

             Lại có khách mới, Chu Vãn làm thẻ cho một đôi. Bỗng nghe cậu con trai nói: "Ê, bên kia sao thế, cãi nhau à?" 

             Chu Vãn nhìn theo. 

             Có lẽ vì thái độ của Lục Tây Kiêu mà cô gái bực bội; cô chau nhẹ mày, vành mắt đỏ hoe, trông vừa tội vừa tủi. 

             Còn Lục Tây Kiêu thì dựa một bên, cúi mắt nhìn cô, mặt chẳng chút cảm xúc, càng khỏi nói là xót thương. 

             "Lục Tây Kiêu, anh có thể quan tâm em một chút không?" Cô gái bất mãn. "Lần nào cũng là em tìm anh, bây giờ cũng không chơi cùng em, anh yêu đương kiểu gì vậy." 

             "Hứa Di Tuyền." Anh cúi mắt, giọng rất nhạt. 

             Chỉ một tiếng đó thôi là Hứa Di Tuyền đã hiểu, cô không thể làm giá trước mặt anh. 

             Lục Tây Kiêu không chiều cô. 

             Cô làm quá rồi. 

             Anh dụi điếu thuốc, trông hờ hững: "Thôi đi." 

             Cô trợn tròn mắt: "Gì cơ?" 

             "Chia tay." 

             Chu Vãn nhìn thấy nước mắt Hứa Di Tuyền trào ra. Một cô gái rực rỡ đẹp đẽ như thế, đến trước mặt Lục Tây Kiêu cũng thành ra bệ rạc thảm hại. 

             Xung quanh có nhiều người đứng nhìn, Hứa Di Tuyền không giữ nổi thể diện, nghẹn ngào ném lại một câu "Đồ khốn" rồi quay người chạy đi. 

             Lục Tây Kiêu vốn là kiểu người như thế. 

             Thực ra ở trường ai cũng biết, bởi quanh anh luôn có những gương mặt nữ sinh khác nhau. Thế mà vẫn chẳng ngăn nổi hết cô này tới cô khác đổ xô tới. 

             Không biết họ mê đắm vì điều gì. 

             Hứa Di Tuyền đi rồi, Lục Tây Kiêu không đuổi theo. 

             Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt, đi ra còn đọng giọt nước trên má, men theo những đường nét sắc gọn của khuôn mặt chảy xuống. 

             Anh đi tới trước mặt Chu Vãn, rút một bao thuốc trên quầy: "Bao nhiêu tiền?" 

             "Tám mươi." 

             Lục Tây Kiêu quét mã thanh toán, ngẩng mắt bắt gặp Chu Vãn thì khựng lại một nhịp. 

             Hình như thấy hơi quen, anh hờ hững hỏi: "Học ở Dương Minh à?" 

             Chu Vãn ngẩng lên: "Ừm." 

             Anh xé vỏ bao thuốc, lại rút một điếu, châm lửa, trong làn khói nhướng mày: "Tên gì?" 

             "Chu Vãn." Khựng một chút, cô bổ sung: "Chữ 'Vãn' nghĩa là "kéo, giương" trong câu 'giương cung cong như trăng rằm'." 

             Lục Tây Kiêu nhướng mày, cười khẽ, ý vị khó đoán. 

             Trong tiếng cười ấy, mặt Chu Vãn nóng bừng. 

             "Lục Tây Kiêu." Anh nói. 

             "Tôi biết." 

             Anh ngẩng mắt. 

eyJpdiI6Ijc0czVaeGxjMERudkZnY2FsXC8zdjNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InBhK0dpSFVZNnRJM3NuNnU5b3d2dGswaGsxNTMrMXh6djYwOFBqaVwvUDNDUlp1Sk53WTBZSmlra3g0alJ3ek5XRDJuMWNOa2p0RDBCUmVjSkJhMURlYjZMQStRWDZLcVV4Uzk0elMreWZNOVY0TWE5ZGxGNmtqMHJXNzRFTW42SE1xaDU0MlZvTEhoRFloY3NsRnhOR2RwbHNqQmZ2YmVIcTVhb2VWMjlTbWRhQ2RCSElEeFl4c1wvTHVTTFR6SERGZzR3bnRJSjRZWlg2U3p1U21SbXMwc2VOOURGVUdVUkRpRWxiN3ZiQW5sN2FhdnBWUEptenY5dXNKaWtqQ05hbiIsIm1hYyI6IjliZWMwN2Y2M2IyYWEyMzQwMWVmNDA1N2M2ZDUwNTU4OTVhOWJkN2ZiMDAwY2M2MGMwYTQ1YzAyOTU0NTc3MDIifQ==
eyJpdiI6IlV0b2pWNmp1RlVNUnlBQ1wvenFYWE93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBuS2J6MlVETWlWSlc0QUR4Z1R2cGkrcHZUNkZjTkgxUWZRZ0FHZVRFSFRGZXF4cllud3U0XC9NMUl0SjdiRGdhT3E3ejV4V0ZvZEFidHRCd2szZGtGSmlDWjlnZ3J5b3l5NGVZU1k5UFZCYUxtUzlkNXVQOHJiVGFuZkdSeXh4QWZyeWlZRURkemNNT1k0MkpLdG1TSDI5MTgwWnM5RTFZS3k5U01paUx4S1dMMXRSSVhCcThRU3BuVlwvajltUldyeEw3aDVEXC82d2NPdm5lU2xod2tURkp1cmRocWk3aVwvZzRVckt5R0dKZFZycUQwRjB3MFBYQ2lNTnQ1c0U3am00YW40ODBTS2xaeUpPMEFrc3g5QnJ4TkhYY01aVk9nUENCeGFPOTBKcE9kUENuN3dpXC84MmR4QzQ0NDJYaDFoUG9LQ3lFM2xKQm9tRisrOGs2NFdEVEhRPT0iLCJtYWMiOiI0NTE1Njg3YWRmOTdlMmM1ZTAzM2ZjNzIwOTIwMDk5NmNjMGZhNDI1ZTMxOGZkZTczNmNmYzkwMWE0Y2Y3YjZiIn0=

             Đây là lần thứ hai.

Ads
';
Advertisement
x