Về đến nhà, bà nội đã ngủ. 

             Chu Vãn trở vào phòng, cuốn vở vẫn mở trên bàn, trên đó là mấy chữ hôm qua cô viết: "Quách Tương Linh" và "Lục Tây Kiêu". 

             Cô ngồi vào bàn, cụp mắt nhìn hai cái tên ấy. 

             Một đường kẻ nối liền hai cái tên. 

             Nếu- 

             Nếu cô và Lục Tây Kiêu ở bên nhau thì sao? 

             Vậy thì cha của Lục hẳn sẽ nổi trận lôi đình, cũng không thể còn qua lại với Quách Tương Linh nữa. 

             Ý nghĩ ấy bỗng bật lên trong đầu Chu Vãn. 

             Cô biết rõ mình là ai, biết Lục Tây Kiêu chưa từng thật lòng với bất cứ cô bạn gái nào; dẫu có thật ở bên anh, cô cũng chẳng thể là ngoại lệ. 

             Nhưng có lẽ như vậy lại càng tốt. 

             Chỉ cần ở bên nhau là đủ. 

             Chỉ cần để cha của Lục biết là đủ. 

             Chỉ cần lợi dụng đôi chút cái tính phóng túng, bất cần của Lục Tây Kiêu. 

             Sẽ chẳng ai bị tổn thương. 

             Chu Vãn chưa bao giờ nghĩ có ngày mình nảy ra ý niệm đen tối đến thế, nhưng lúc này cô không kiềm chế nổi những ý nghĩ ấy. 

             Như con rắn độc thè lưỡi, len lỏi khắp lòng dạ cô. 

             Cô ngẩng đầu, nhìn mình trong gương. 

             Trong phòng tối, đèn bàn phủ lên người cô một quầng sáng mềm như nhung. Mái tóc đen mềm mại rũ trước ngực, da trắng mịn, khuôn mặt nhỏ, môi và mũi thanh tú, đôi mắt nai tròn xoe trong veo như hai trái nho đen. 

             Chu Vãn rất xinh, từ nhỏ đã nghe người ta khen. 

             Nhưng cái đẹp của cô nghiêng về trong trẻo, tinh khôi; khác hẳn những cô gái quanh Lục Tây Kiêu, đa phần rực rỡ và táo bạo. 

             Cô không chắc mình có làm được không. 

             Nhưng ít ra- 

             Giờ Lục Tây Kiêu đã biết tên cô. 

             * 

             Tháng chín, hương hoa quế lan khắp trường học. 

             Cố Mộng đi hái được một mớ hoa quế, bỏ vào túi, tự tay làm túi thơm tặng Chu Vãn. 

             Đến khi những bông quế nhỏ trong túi thơm tàn hết, hội thao của trường cũng tới. 

             Lễ khai mạc hội thao có tiết mục các lớp cầm biển diễu hành, Chu Vãn bị "đẩy" ra cầm biển. 

             Những nữ sinh cầm biển đều mặc đồng phục thống nhất, khác hẳn bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình thường ngày: áo thun trắng ôm người và váy xếp ly, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. 

             Vừa thấy cô thay đồ bước ra, Cố Mộng đã kêu to: "Vãn Vãn! Người thiết kế đồng phục đúng là đáng bị trời đánh! Cậu mặc váy ngắn kiểu này đẹp quá đáng luôn!" 

             Bên trong váy xếp ly có quần an toàn, nhưng cũng khá ngắn, gấu váy chỉ đến lưng chừng đùi. 

             Chu Vãn hơi không quen với độ dài này, đưa tay kéo kéo gấu váy, muốn kéo thấp xuống chút nữa. 

             Cố Mộng giữ tay cô lại: "Đừng kéo, phải như vậy mới đúng." 

             "Tớ sợ lát đi là váy đung đưa lại lộ hàng." 

             Cố Mộng bật cười: "Không đâu. Thứ nhất là bên trong có quần an toàn thì sao mà lộ, thứ hai trường đâu có phát váy siêu ngắn cho tụi cậu, đây chỉ là váy ngắn bình thường, không lộ được." 

             Hội thao khiến không ít học sinh "bung xõa". 

             Từ sáng sớm sân vận động đã ồn ào náo nhiệt. 

             Mãi đến khi hiệu trưởng phát biểu xong, các lớp mới xếp đội hình vào sân. 

             Chu Vãn thuộc lớp 11.1, cầm tấm biển "lớp 11.1" đứng đầu, bên cạnh là lớp 7. 

             Lục Tây Kiêu ở lớp 7. 

             Trong khối 11 có hai mươi lớp, lớp 7 là lớp kém nhất và cũng lộn xộn nhất; đội hình thì xiêu vẹo, còn cô gái cầm biển vẫn chưa đến. 

             Chu Vãn ngoảnh lại nhìn một cái. 

             Lục Tây Kiêu đứng cuối hàng cùng đám bạn, không mặc đồng phục học sinh, kẹp điếu thuốc trong tay, cười tùy ý. 

             Nắng đổ xuống làm da anh càng trắng. Có vẻ anh vừa cắt tóc, tóc mai cạo gọn, những đường nét gọn gàng phô bày hoàn toàn, toát lên vẻ sắc lạnh, có phần khinh khỉnh. 

             Lúc này cạnh anh còn có một cô gái ngồi bên bồn hoa, ngẩng đầu chủ động bắt chuyện. 

             Cô này trông quen quen, hình như là ủy viên văn nghệ của lớp ban Xã hội, không phải lớp 7. 

             Xung quanh ồn ã, nắng hè xuyên qua tán lá rậm rạp, rắc những vệt sáng lấm tấm lên người họ, ánh lên sắc vàng nhạt. 

             Cô gái cười rực rỡ, vươn tay nói gì đó với Lục Tây Kiêu, chắc là muốn anh đỡ một cái. 

             Anh không nhúc nhích, chỉ hạ mắt, từ trên nhìn xuống cô, khóe môi nhếch nhẹ: "Tự mình không đứng dậy nổi à?" 

             "Chân tê rồi mà." Cô gái cười. 

             Lục Tây Kiêu búng tàn thuốc, vẫn không nhúc nhích. 

             Cô gái cũng không thấy mất mặt, nhướng mày: "Tàn nhẫn vậy cơ?" 

             Anh vẫn thản nhiên, như không mảy may lay động, bật cười: "Ờ." 

             Cô gái "chậc" một tiếng, gọn ghẽ đứng dậy, phủi phủi quần. 

             Đúng lúc đó, Hứa Di Tuyền rảo bước băng qua sân-cô là người cầm biển của lớp 7; áo thun ôm sát và váy ngắn tôn dáng cực kỳ. 

             Cô chạy đến trước mặt Lục Tây Kiêu, mắt hoe đỏ, giọng nghẹn ngào: "Lục Tây Kiêu, cô ta là ai?" 

             Chưa đợi anh trả lời, vẻ mạnh miệng gượng gạo của cô đã sụp xuống. Hứa Di Tuyền níu vạt áo anh, hàng mi run rẩy không ngừng, hạ giọng cầu khẩn: "A Kiêu, em sai rồi. Về sau em không quấn lấy anh nữa. Mình làm hòa được không?" 

             Một cô gái xinh đẹp như vậy, đến trước mặt Lục Tây Kiêu không hiểu sao lại thành thấp bé, đáng thương. 

             Xung quanh ai nấy đều nhìn. 

             "A Kiêu, em-" 

             "Hứa Di Tuyền." Lục Tây Kiêu cắt lời: "Chúng ta chia tay rồi." 

             Nụ cười thường trực và giọng điệu thong dong của anh đều biến mất, giọng lạnh và cứng, tuyệt tình vô cùng. 

             Cố Mộng đứng sau lưng Chu Vãn, ghé tai cô thở dài: "Không ngờ đại mỹ nhân như Hứa Di Tuyền còn không trị nổi Lục Tây Kiêu." 

             Chu Vãn nhìn họ, chậm rãi chớp mắt, thu ánh nhìn lại, khẽ hỏi: "Mộng Mộng, họ biết rõ Lục Tây Kiêu là loại người gì, sao vẫn cứ lao đầu vào tường vậy?" 

             Chẳng lẽ thực sự dám cá là mình sẽ là định mệnh khiến gã lãng tử quay đầu? 

             Vì một mối tình mà vứt bỏ tự tôn và kiêu hãnh-Chu Vãn không hiểu nổi. 

             Cô nghĩ, nếu chẳng may mình cũng thích một người như thế, 

             Cô sẽ không nói với người đó, 

             Sẽ không để người đó chà đạp lòng tự trọng của mình, chỉ giữ tình cảm này như một bí mật không ai biết. 

             Cố Mộng ngạc nhiên: "Vãn Vãn! Cậu giác ngộ rồi à! Không ngờ miệng cậu cũng nói ra được câu này!" 

             Rồi cô lắc lư cái đầu, làm bộ triết lý: "Tuổi trẻ mà, cũng phải đụng vài tên cặn bã, đau vài lần, chứ không thì hồi tưởng lại toàn phương trình với vectơ, chán chết." 

             Trước lễ đài, người dẫn chương trình cất giọng: 

             "Ngay sau đây là đội hình khối 11 tiến vào, dẫn đầu là các bạn lớp 11.1…" 

             Chu Vãn thu xếp cảm xúc, giơ biển dẫn đội hình lớp mình đi lên. 

             Bên kia, Hứa Di Tuyền đang rơi nước mắt thì bị bạn kéo đi, cô gái kia cũng cụt hứng, quay người bỏ đi. 

             Mấy cậu con trai bỗng xì xào: 

             "Ê, con bé cầm biển của lớp 11.1 là ai thế, sao trước giờ chưa gặp?" 

             "Hình như là học bá, lần nào cũng hạng nhì khối thì phải. Hồi mặc đồng phục học sinh nhìn mặt đã thấy siêu thanh thuần rồi-chuẩn gương mặt mối tình đầu-không ngờ dáng cũng ổn, đôi chân kìa, chậc chậc." 

             "Vãi, tớ thấy yêu mất rồi, ngoan quá, dễ thương quá đi." Tưởng Phàm nói oang oang: "Sao trước giờ tớ không để ý nhỉ?" 

             "Cậu trốn học suốt thì thấy sao được." 

             "Có người yêu chưa? Tên là gì đấy?" 

             "Học bá thì đào đâu ra bạn trai. Tên thì tớ thấy trên bảng xếp hạng mấy lần rồi, gì đó 'Vãn', tự dưng quên mất họ." 

             "Ê, A Kiêu." Tưởng Phàm huých Lục Tây Kiêu bên cạnh: "Quen không?" 

             Lục Tây Kiêu rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng lên, thấy Chu Vãn thì khẽ nhướng mày. 

             "Chuẩn 'gương mặt mối tình đầu' chưa?" Tưởng Phàm nói: "Giờ tớ mới hiểu thế nào là gương mặt mối tình đầu." 

             Lục Tây Kiêu không nói. 

             Tưởng Phàm mặc định anh chẳng đời nào quen kiểu con gái này, ôm ngực: "Thôi, tớ không dám nhìn nữa, ngọt tới mức tim muốn nổ." 

             Lục Tây Kiêu nhướng mày: "Ngọt?" 

             Anh chợt nhớ hôm ở Phòng chơi điện tử: cô gái đứng giữa phông nền tối tăm, ồn ào, đường nét non trẻ, ngũ quan trong trẻo, hàng mi đen dày rũ xuống. Rõ ràng là mắt nai tròn xoe, vậy mà đáy mắt lại lộ ra một chút bướng bỉnh và kiêu hãnh. 

             Chỉ có mỗi khuôn mặt là ngọt, tính thì chẳng ngọt nổi. 

             Tưởng Phàm thấy anh không biết thưởng thức "nữ thần" mới của mình: "Thế còn không ngọt?" 

             Lục Tây Kiêu khẩy cười. 

             * 

             Sau lễ diễu hành, các nội dung điền kinh bắt đầu trước. 

             Chu Vãn đăng ký ném lao. 

             Không phải vì cô giỏi, mà vì hiếm nữ sinh chịu đăng ký kiểu môn này, nên chỉ cần ghi danh là kiểu gì cũng có hạng. 

             Cán sự thể dục nhờ, cô bèn đăng ký. 

             Phần ném lao điểm danh từ rất sớm. Chu Vãn chưa kịp thay đồ, buộc áo khoác đồng phục học sinh vào eo rồi chạy đi điểm danh, sau đó nhanh chóng được dẫn vào khu thi đấu. 

             Vì lí do an toàn, bình thường chẳng có cơ hội tập, đây là lần đầu tiên Chu Vãn chạm vào cây lao, còn nặng hơn cô tưởng. 

             Kết quả thì khỏi nói: ném mãi mà cây lao chẳng cái nào cắm xuống đất. 

             Tưởng Phàm đăng ký nhảy xa, thi ở khu phía sau sân ném lao, thấy Chu Vãn ném thì cười ngặt nghẽo: 

             "Có phải kiểu đối lập mà lại càng đáng yêu không?" 

             "Haha, đáng yêu xỉu lên xỉu xuống, tớ chịu không nổi." 

             Lục Tây Kiêu nghiêng đầu: "Cậu có mỗi từng ấy bản lĩnh thôi à." 

             "Hạo Tử vừa bảo cô này tên gì 'Vãn', nghe đâu hạng nhì khối đấy. A Kiêu, cậu thật chưa từng thấy tên cô ấy trên bảng thông báo à, có ấn tượng gì không?" 

             "Xem mấy thứ đó làm gì." 

             "Ờ ha." Tưởng Phàm chậc lưỡi: "Thi xong đi hỏi tên." 

             Lục Tây Kiêu liếc cậu ta một cái, khẽ nhếch môi không nói. 

             Chu Vãn cắn răng cũng xong năm lượt, mà do các bạn nữ khác cũng chẳng biết ném, cuối cùng cô cũng vớ được hạng năm-áp chót. 

             Cố Mộng ở bên cũng cười: "Biết vậy tớ cũng đăng ký." 

             Chu Vãn tháo số báo danh xuống, bỏ vào túi. 

             Dù vận động không nhiều, nhưng cầm cây lao nặng tay, người cô cũng lấm tấm mồ hôi. 

             "Đi thôi." Chu Vãn bảo: "Mộng Mộng." 

             "Mình qua xem nhảy cao trước được không?" 

             "Ừ." 

             Đúng lúc ấy, phía sau bỗng vang lên một giọng- 

             "Chu Vãn." 

             Giọng trầm, trong, mang theo chút cười nhạt, hờ hững. 

             Cô khựng lại, quay đầu. 

             Lục Tây Kiêu mặc áo thun đen, gió thổi qua, làm nổi bật bờ vai rộng, eo thon, dáng vẻ có chút phóng khoáng; đường viền hàm gọn sắc, cổ cao, yết hầu sắc nét, tóc bị gió thổi rối. 

             Anh nhìn cô chăm chú. 

eyJpdiI6InlYSzdPRW1HTFhhbkpWVG42bCtUa1E9PSIsInZhbHVlIjoiRVF5bTBpK3Y5emJyVDZmNXhuVERHMWQ5RTJPUGRuY1lUelwvZDdONlE4b0dFdVY3ZXhJT1dyekJkNGxqOHEwMVdKK2owb0ZrZmY4ZWlLUEQycFJDS2lJcktlVk9ySk5uRFwvWVdsMStCQWR2NVhaMkdhK1hES0Z4eUtNUmhVaDVYa0U1QzBHeVQxY2g3XC9jSURJelwvdnlJd3hyNm1CTTF5ZldjZzlmaWNWdnFvK1lxZkRRMXN5MDRrYkxlTHNZVnR5c0JhZUFxNk5wOHJFR1hMNTQrQlpzQ2pcL1wvbnJWdzdPVHVsNmQwUkVzdUpBND0iLCJtYWMiOiI2Mzg2ODk1NWZmZGM4ZWVlNDcwMTYyY2NhM2VjOTdhODc1N2ZjMDM1ZGZkZGQ1YjljMmQ0NWVkNGFjNjBmYjAwIn0=
eyJpdiI6IjJDOEd5QjhUVzl2QmZGeEI0cDduRWc9PSIsInZhbHVlIjoiNjJkdE9qTURYVHJBRXF1c29Ia2pSRjlWd1RKRjlTbWluOWxyTzBhWGk2b1VBdG13b0cyTFdBelgrbEM4NDlhTDNGaVJaWHd0RUg3N1JYcTY4SDdYSElGMjdHMnQ2cEIrb2lRSHJJR1NCbUFQTDJpd0FUTG5CdDVnYUNhdWliQVZwUVQ2Z1ZxTU5jeEhpR1JGOStXbWJYYWF4YmpCWVp0VGxiRmh2ellDMkxvREtYQmdVaHcxN3lJOEFPbGtPcVNHIiwibWFjIjoiMzI5NTU5OTIzZWMxNjliOWI0Njk5NWM0YmU2YTI4MmUyZDE0OGFhNzQ3MTVkNDNmZjNlMDY0ODk0M2RlNzJiNSJ9

             Anh hất cằm về phía trước, ra hiệu: "Thẻ trường rơi kìa."

Ads
';
Advertisement
x