Lục Tây Kiêu bất ngờ gọi "Chu Vãn", khiến không chỉ cô sững người, ngay cả Cố Mộng và Tưởng Phàm đứng cạnh cũng ngẩn ra. 

             Trong lúc hai người còn đang sững sờ, Chu Vãn khẽ nói cảm ơn, cúi nhặt chiếc thẻ trường bị rơi lên, kéo Cố Mộng đi thật nhanh. 

             "Đm." Tưởng Phàm nghiêng đầu nhìn Lục Tây Kiêu: "Cậu quen à?" 

             "Chỉ biết tên thôi." 

             "Sao lúc nãy không nói cho tôi biết!" Tưởng Phàm ngớ người một thoáng, lại cảm thấy có gì đó sai sai, hạ giọng: "A Kiêu, đừng nói với tôi là cậu thích crush của tôi đấy nhé?!" 

             Lục Tây Kiêu liếc cậu ta một cái. 

             Tim Tưởng Phàm hụt một nhịp, thầm nghĩ không thể nào, kiểu kia đâu phải gu của A Kiêu. 

             Nhưng cậu ta vẫn vỗ ngực bảo đảm: "Cậu yên tâm, cậu thích thì tôi chắc chắn không tranh, nhường cậu." 

             "Tôi cần cậu phải nhường à?" Lục Tây Kiêu nhướng mày. 

             "…" 

             Ờ, đúng là không cần thật. 

             Tưởng Phàm nhìn Chu Vãn đã đi xa, đôi chân thon trắng đến chói mắt, vẫn thấy khó tin: "Cậu thật sự thích à?" 

             "Không thích." Lục Tây Kiêu nói. 

             Cố Mộng cũng không ngờ một cô nàng ngoan ngoãn như Chu Vãn lại quen biết Lục Tây Kiêu, trước giờ chưa từng thấy hai người có qua lại gì. 

             "Vãn Vãn, Vãn Vãn, cậu với Lục Tây Kiêu là sao đấy?" 

             Chu Vãn đeo lại thẻ trường: "Gì cơ?" 

             "Sao cậu ta biết tên cậu!" 

             Chu Vãn khựng một chút, nói thật: "Hôm trước cậu ta dẫn Hứa Di Tuyền đến phòng chơi điện tử, bọn mình từng chạm mặt một lần." 

             "Ra vậy." Cố Mộng gật gật: "Làm tớ hết hồn, tưởng hai người quen nhau." 

             Chu Vãn cúi đầu cười khẽ: "Tớ còn có thể quen anh ta ở đâu chứ." 

             … 

             Hội thao kết thúc, theo sau là một núi bài tập. 

             Sắp tan học, tiếng than vãn vang khắp lớp, Chu Vãn và Khương Ngạn vì tham gia cuộc thi vật lý nên còn được phát thêm hai tờ đề thi vật lý. 

             Tan học, Chu Vãn ở lại trường học làm bài một lúc, đợi gần đến giờ đổi ca ở phòng chơi điện tử mới rời đi. 

             Cặp sách nặng trĩu, đè nặng vai. 

             Trời lại đổ mưa. Lần này Chu Vãn rút kinh nghiệm, không quên mang theo ô. 

             Cô bung ô, cúi đầu cố tình né mấy vũng nước - hôm nay mang giày trắng, lỡ bẩn thì khó giặt. 

             Nhưng có lúc xui xẻo cứ bám riết, một chiếc xe máy phóng sát lề, nước ào lên bắn tung tóe, dội hết lên người Chu Vãn. 

             Cô kêu khẽ một tiếng, chưa kịp lùi, đồng phục học sinh đã ướt một mảng lớn, mấy giọt nước còn quệt lên mặt. 

             Bên tai vang lên tiếng cười khoái trá của bọn con trai vì trêu chọc trúng mánh. 

             Chu Vãn ngẩng lên, thấy ba chiếc xe máy dừng phía trước, thằng cầm đầu nhuộm tóc vàng chóe, hai đứa còn lại vừa nhơn nhơn vừa huýt sáo trêu chọc cô. 

             "Em gái, đi đâu đấy." Gã tóc vàng ngậm điếu thuốc cười nhếch: "Anh chở em một đoạn." 

             Chu Vãn siết chặt cán ô, lùi lại một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn chúng: "Không cần đâu, tôi sắp đến nơi rồi." 

             "Quần áo ướt, gió thổi không lạnh à?" Gã tóc vàng giả nhân giả nghĩa: "Đừng để cảm rồi đấy, sắp trở gió rồi." 

             "Thật sự không cần." Chu Vãn đút tay vào túi: "Tôi… ba tôi sắp tới đón tôi rồi." 

             Tim cô đập như trống, từng xem quá nhiều tin tức xã hội loại này, cô hiểu nếu bị bọn chúng bắt đi sẽ phải đối mặt với cái gì. 

             Cô lấy điện thoại áp lên tai, cố vờ bình tĩnh: "Alo, ba ơi, ba sắp tới chưa…" 

             Chưa nói dứt câu, ba đứa đã cười đến sặc, gã tóc vàng cười đỏ cả mặt, còn ho khan mấy tiếng: "Em đủ 15 chưa đấy, gọi điện mà cũng không biết à?" 

             Gã tóc vàng xuống xe, đi thẳng về phía Chu Vãn. 

             Cô lùi lại, hắn trực tiếp túm lấy cổ tay cô. 

             Bàn tay hắn thô ráp lại còn bóp mạnh, lập tức siết đỏ cả một vòng trên cổ tay cô. Bị động tác bất ngờ dọa sợ, Chu Vãn hét lên một tiếng. 

             "Đừng có không biết điều." Gã tóc vàng hạ giọng, áp sát mặt cô, hơi thuốc phả thẳng vào mặt Chu Vãn: "Ngoan ngoãn đi, anh có đối xử tệ với em đâu." 

             "Buông tôi ra." Chu Vãn vùng vẫy, giọng không kìm được nghẹn lại: "Xin anh, tôi có thể đưa tiền, trước tiên… buông tôi ra đã." 

             Dáng vẻ non nớt sợ hãi ấy càng khiến người ta muốn lấn tới. 

             Gã tóc vàng giơ tay gõ nhẹ lên mặt cô: "Tặc, mịn thật." 

             Máu trong người Chu Vãn như chảy ngược, tay chân băng lạnh, dạ dày cuộn lên buồn nôn. Cô cố dùng ô chắn, lại bị gã tóc vàng hất phăng sang một bên. 

             Gió lật ngược khung ô, một nan bị gãy, lộ ra mũi nhọn sắc lẻm. 

             Cô gái run bần bật, giọng nói cũng run rẩy, như một con mồi để người ta tùy ý bắt nạt, giày vò. 

             Không ai biết khoảnh khắc đó Chu Vãn đang nghĩ gì. 

             Cô nhìn chiếc nan ô gãy sắc như kim, nghĩ rằng nếu hắn thật sự dám làm gì, cô sẽ dùng nó đâm mù mắt hắn. 

             Cô không muốn bị làm nhục, không muốn bị vấy bẩn. 

             Chỉ là phía sau hắn còn hai thằng nữa. 

             Chắc chắn cô không thoát nổi, cũng chẳng địch lại. 

             Phải làm sao? 

             Đúng lúc ấy, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói- 

             "Mã Thiệu." 

             Gió quật lá, trên con phố vắng giữa tiếng lá xào xạc, Chu Vãn nghe thấy một giọng nói. 

             Lần này cô không ngoái đầu, chỉ cần nghe cũng nhận ra là ai. 

             Lục Tây Kiêu. 

             Anh không che ô, chỉ kéo mũ áo khoác trùm lên, trông xuề xòa, lười nhác. 

             Trên người cũng lẫn mùi thuốc lá, nhưng lại dễ chịu, pha chút hương gỗ rất nhạt, mùi thuốc chỉ còn lại một chút vị gắt và sắc lạnh ở cuối. 

             Cổ tay Chu Vãn được một hơi mát lạnh bao lấy, anh kéo cô ra sau lưng. 

             Cô trông thấy góc nghiêng của Lục Tây Kiêu. 

             Gầy gò mà sắc lạnh, đường xương mặt hoàn hảo khiến anh ở góc nào cũng không có điểm chết, thần sắc điềm tĩnh mà lạnh nhạt. 

             Chu Vãn không ngờ sẽ có người cứu mình. 

             Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai đến cứu cô, mọi thứ cô đều một mình gánh chịu. 

             Càng không ngờ, người cứu cô lại là Lục Tây Kiêu. 

             Con trai của vị hôn phu của Quách Tương Linh. 

             "Làm gì đấy." Lục Tây Kiêu nhạt giọng. 

             Mã Thiệu thấy anh liền buông tay Chu Vãn, rồi cười, giọng điệu thân quen: "Sao? A Kiêu, hàng của cậu à?" 

             Từ ngữ thô tục ấy khiến Chu Vãn cau mày. 

             Lục Tây Kiêu không đáp, thái độ mập mờ. 

             "Được." Mã Thiệu tự gật gù: "Sớm nói là của cậu, tôi còn lâu mới giành người của anh em." 

             Nói xong, gã cúi người, dí sát mặt Chu Vãn, chẳng chút xin lỗi: "Em gái, đắc tội nhé, xin lỗi nha." 

             Chu Vãn quay mặt đi, Lục Tây Kiêu lại cất tiếng, trầm hơn: "Mã Thiệu." 

             Mã Thiệu cười cười, quăng lại một câu "Rảnh thì tụ tập chơi" rồi leo lên xe phóng đi. 

             Hàng mi Chu Vãn cụp xuống khẽ run. 

             Cô nhìn Lục Tây Kiêu, kìm lại run rẩy trong giọng: "Cảm ơn." 

             Anh liếc cô một cái, không nói gì, cứ thế đi lên phía trước. 

             Cô nhặt chiếc ô, đã gãy, không dùng được nữa. 

             Trời còn lâm thâm mưa, ở thành phố Bình Xuyên mỗi năm vào lúc giao mùa hạ-thu đều như vậy, mưa nhiều đến mức khiến người ta có cảm giác không khí xung quanh sắp ẩm mốc, cả thành phố như chìm trong mưa. 

             May mà mưa không lớn. 

             Chu Vãn thở dài, xách cái ô hỏng, dầm mưa đi theo sau Lục Tây Kiêu. 

             Hai người một trước một sau, người đi trước cũng không che ô, đội mũ áo. 

             Chu Vãn hơi ngạc nhiên quan sát Lục Tây Kiêu. Cô không cố ý theo anh, nhưng hai người lại cùng hướng. 

             Chẳng lẽ anh lo bọn lưu manh lúc nãy quay lại gây chuyện nên muốn đưa cô về? 

             Nhưng chỉ một giây sau, Chu Vãn tự phủ định. 

             Khóe môi cô kéo lên vẻ tự giễu: một người chói lóa như Lục Tây Kiêu, sao lại bỏ thời gian vì cô. 

             Đang nghĩ thì không biết từ lúc nào anh dừng lại, quay đầu: "Ô của cậu đâu?" anh hỏi. 

             Chu Vãn ngẩng lên, chạm vào mắt anh. 

             Mắt anh dài hẹp, lẽ ra là đôi mắt đa tình, nhưng lại như một đầm nước sâu khó dò, nuốt trọn mọi cảm xúc, trông dửng dưng, bâng quơ. 

             "Hỏng rồi." Chu Vãn nói. 

             Lục Tây Kiêu cụp mắt, liếc chiếc ô trong tay cô. 

             "Ờ." 

             Anh tiếp tục đi, đến đứng dưới biển báo trạm xe buýt: "Đợi chút." 

             Chu Vãn ngẩn ra: "Sao thế?" 

             Lục Tây Kiêu không đáp, xem chừng lười giải thích. 

             Cô thấy anh lấy điện thoại, ngón tay nhấn mấy cái, chẳng mấy chốc một chiếc taxi dừng ngay trước biển trạm xe buýt. 

             Lục Tây Kiêu bước dài lại vào màn mưa, ngồi vào ghế phụ, kéo kính xe xuống: "Còn định dầm mưa nữa à?" 

             Chu Vãn khựng một nhịp, luống cuống cảm ơn anh, kéo cửa ghế sau lên xe. 

             "Đi đâu?" Tài xế hỏi. 

             Lục Tây Kiêu vừa moi thuốc vừa đáp: "Phòng chơi điện tử phía trước." 

             Lông mi đen của Chu Vãn khẽ rung, lại nhỏ nhẹ cảm ơn anh một câu. 

             Lục Tây Kiêu bật cười, xoay người từ ghế trước: "Miệng cậu chỉ để nói mỗi câu đó thôi à?" 

             "…" 

             Không đợi Chu Vãn trả lời, anh cúi đầu châm thuốc, hạ kính xe, phả một hơi. 

             Anh khép hờ mắt, thân hình quá đỗi cao gầy có phần chật chội khi phải thu mình trên băng ghế taxi chật hẹp, từ trong xương cốt toát ra mệt mỏi và cáu bẳn. 

             * 

             Vì chuyện vừa rồi nên lúc cô tới thì anh làm ca sớm đã về. May hôm mưa gió, trong Phòng chơi điện tử không đông người. 

             Chu Vãn vào trong thay đồ khô rồi bước ra. 

             Không hiểu sao hôm nay Lục Tây Kiêu lại rảnh rỗi chơi game. 

             Anh chơi đua xe, ngồi một mình ở khu đó, lười biếng tựa lưng ghế, góc nghiêng vừa lạnh lùng vừa sắc nét. 

             Trò này thật ra khó, vì vô lăng nhạy quá, dễ đâm xe hoặc bay thẳng lên trời, nhưng Lục Tây Kiêu thì không. Bàn tay thon dài nắm lấy vô lăng, rất nhẹ nhàng đã về nhất. 

             Máy xì xì nhả ra một dải phiếu tích điểm dài. 

             Chu Vãn xem một lúc, rồi lấy đề thi vật lý trong cặp ra làm bài. 

             Ngoài trời mưa càng lúc càng to. 

             Lộp bộp dội lên mái tôn đối diện, âm thanh chói tai. 

             Trong phòng chỉ còn lại mấy người lác đác, rồi dần dần chỉ còn Chu Vãn và Lục Tây Kiêu, rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng anh chơi game và tiếng ngòi bút cô xoẹt xoẹt trên giấy. 

             Anh vơ một xấp phiếu tích điểm dưới đất đi tới hỏi: "Cái này dùng làm gì?" 

             "Phiếu tích điểm." Chu Vãn nói: "Có thể đổi quà ở tủ phía sau." 

             Trong tủ kính sau lưng cô bày đủ loại quà tặng. 

             Chu Vãn ước lượng xấp phiếu của anh: "Chỗ này chắc hơn hai nghìn, có thể đổi một cái móc chìa khóa. Nếu không đổi thì tôi có thể lưu vào thẻ cho cậu, sau tích lại đổi quà xịn hơn." 

             Nghĩ Lục Tây Kiêu chắc cũng chẳng đến đây chơi nữa, Chu Vãn lại hỏi: "Cậu muốn đổi luôn không?" 

             Anh nhướng mày, tùy ý: "Được." 

             Chu Vãn mở tủ kính, có hai loại móc chìa khóa màu hồng và xanh biển, cô quay lại hỏi: "Cậu lấy màu xanh nhé?" 

             "Ừ." 

             Cô lấy ra: "Của cậu đây." 

             Lục Tây Kiêu nhận, móc ngón trỏ vào vòng móc. 

             Đó là một chiếc móc chìa khóa gắn bông lông màu xanh. 

             Anh tiện tay nhét vào túi, lại nhìn Chu Vãn. Cô đã ngồi xuống làm bài tiếp, đề thi vật lý, trên giấy nháp là các bước giải chi chít mà gọn gàng. 

             Lục Tây Kiêu bỗng nhớ tới câu "lần nào cũng nhì khối" lúc ban ngày, khẽ nhếch môi. 

             Thấy anh vẫn chưa đi, Chu Vãn ngẩng lên khó hiểu. 

             Ánh mắt vô tình chạm nhau. 

             Cô chớp mắt. 

             Lục Tây Kiêu: "Ê." 

             "Hửm?" 

             "Cái kia chơi thế nào?" Anh chỉ một máy game khác. 

             "À, cái đó luật hơi phức tạp, để tôi qua nói." 

             Hai người đến trước máy, Chu Vãn kiên nhẫn giải thích luật chơi và mẹo để lấy nhiều phiếu tích điểm hơn. 

             Lục Tây Kiêu duỗi chân dài, kéo chiếc ghế lại phía sau lưng Chu Vãn: "Ngồi xuống mà nói." 

             Cô ngồi, anh cũng ngồi bên cạnh. 

             Hai người ngồi hơi sát, có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh. 

             Chu Vãn mím môi, siết nhẹ bàn tay đang rảnh, tiếp tục: "Cậu canh chuẩn làm cho viên bi rơi vào chỗ này là có cơ hội quay thưởng, gặp hên là một lần nhả ra rất nhiều phiếu tích điểm." 

             Lục Tây Kiêu đút tay vào túi, tựa một bên, hất cằm: "Cậu thử đi." 

             "Hả?" 

             Một câu anh không nói lần thứ hai. 

             Chu Vãn do dự ba giây, đặt tay lên nút bấm. 

             Lục Tây Kiêu cúi mắt nhìn, bàn tay ấy nhỏ, dài và mảnh, móng tay cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ. 

             Cô nhìn chằm chằm vào bàn xoay trong máy, ánh đèn đỏ hắt lên mặt, làm đôi mắt cô sáng rực. 

             Kế đó: "tách" một cái, cô ấn nút. 

             Một viên bi rơi xuống, lăn một vòng, chẳng lọt cái rãnh nào, dĩ nhiên không nhả được phiếu nào. 

             "…" 

             Dù đã làm ở tiệm lâu ngày, cô thật sự không có năng khiếu chơi game. 

             Lục Tây Kiêu chẳng nể nang, bật cười thành tiếng: "Thấy cậu làm bộ ghê lắm, tưởng cao thủ." 

             "…" 

             Chu Vãn buông tay: "Cậu tự chơi đi." 

             Lục Tây Kiêu nghiêng người, gần như không do dự, bấm luôn nút, viên bi rơi thẳng vào rãnh khó nhất, máy bắt đầu nháy đèn, nhạc bíp bíp vang inh ỏi. 

             Có cơ hội quay thưởng rồi. 

             Màn hình chạy, ngay sau đó, phiếu tích điểm lại phun ra một xấp dày. 

             Chu Vãn thấy… mình bị xúc phạm thật sự. 

             "Chỉ thế thôi à?" Anh hỏi. 

             "…Ừ." 

             Anh chơi qua loa vài ván nữa, lại nhả ra không ít phiếu. 

             Đúng lúc đó, điện thoại anh reo. 

             Để ngay trên máy, Chu Vãn không cố tình nhưng vẫn thấy số gọi đến - không có tên, chỉ là dãy số. 

             Nhưng dãy số ấy, cô nhìn là nhận ra ngay. 

             Quách Tương Linh. 

             Lục Tây Kiêu lại chơi thêm một ván mới liếc điện thoại, khẩy cười, cúp luôn. 

             Chu Vãn hiểu vì sao hôm nay anh mang theo vẻ bực bội. 

             Năm phút sau, Quách Tương Linh lại gọi tới. 

             Chu Vãn ngồi cạnh, khẽ hỏi: "Cậu không nghe à?" 

             Câu trả lời của Lục Tây Kiêu là động tác: anh kéo thẳng số đó vào danh sách đen: "cạch" một tiếng, ném điện thoại lên bàn bên cạnh. 

             Nghĩ cũng buồn cười, biết bao lần Quách Tương Linh viện cớ "không tiện" mà cúp máy của Chu Vãn, giờ lại gặp đúng báo ứng với Lục Tây Kiêu. 

             Thứ tình thân từng van xin mà có, trong mắt Lục Tây Kiêu chẳng đáng một đồng. 

             Chu Vãn đoán, chắc anh không muốn về nhà, nên mới nán thời gian ở chỗ cô. 

             Anh chơi đến lúc tiệm đóng cửa mới đứng dậy. 

             Phiếu tích điểm trong tay nhiều đến suýt cầm không xuể. 

             "Cậu đổi không?" Chu Vãn hỏi. 

             "Bên cậu phần thưởng lớn nhất là gì?" 

             "Cái kia." 

             Chu Vãn chỉ sang tủ khác, trong tủ kính bạc sáng lấp lánh là một chiếc xe đạp rất đẹp. 

             "Đã có ai đổi được chưa?" 

             "Chưa, cái đó điểm cao quá, chắc phải nạp mấy nghìn tệ mới đủ." 

             Lục Tây Kiêu gõ điếu thuốc lên bàn: "Cậu thích cái nào nhất?" 

eyJpdiI6Ik9vQ3FxXC9XbmNMYnd3czRBcWNCVFh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRmVmtUbTJIMGpKZDlIb3FIa0RxaEFnSnF5ajhPaFdRd2xJMUNwSUhvYVd1K0ZLNU1Wd2RhSUdSVzdQNXNkMk1yazZNYUZ6VW1adWxCZzlrRVFuVUlRbVwvdUxtaTkzVEx2c29aRmJtWjlzcFZcL1piQ3JDNkFqOVUxUlwvNzhFaEd4bndXREduc1wvaDkyY2N6bWVza0RnZWp0cFFNbkhZZ3lxdDh0enFLaWJaNDZaUWpZbG1HQVFNVG5MTHk4U00rdGtRS3lhb1V5dkFZSStITmlHU3pKZXN3c1hvTzlDaktVd2xYd1lqZ0VyakJHWFM1K3oyWTVDbmpyVjljblB2Q0YzdGtTVHQ0Rm9PZzRMNk55ZUIzZ1FObFBrbDNcL1wvRWxaVW9TZ0M2TEg5QlhRV05QVVVSVWpsMjhORmdpQ2F1dFA0N1wvcTFZZTNMRzdtWnZJUGtqSVhJeWUzS1lod3hCXC9KNVNVRWpDWDhPRG9JSExwdWRmamtjc1kzQXRaMENcL1E1emtZNW1oQjFmZGdTWm9ZTWl4NjlUM1E9PSIsIm1hYyI6IjgxYmZlNDU1OGZhM2Y1YTFlMzdhZTdhYmRhMGVlNDc3MmJiNWQ4MWVkZGE1N2QwZDg2YTdkNTkxZGY1NzUyNGIifQ==
eyJpdiI6IkZJVXNLVnNmYmFNZ2FEbUxFRGt0Umc9PSIsInZhbHVlIjoiQmlYQmYxcU05TUpMR2I4MUg3Q3ByU3U3bHZvNHNnSmRiYlRtVTZROCtWQVBlakpoQTRhblJBdWpDUFRDcVJpXC8wUUNhWWtqSmpUV1wvVkhVV2crR0JvWTIyK1R6dXZJeW9SRFZBazJYRjJGR1FXNDZ1WFJiVUZWOTl1YkZzSjhvblwvZ1pMM1hmcEhqcFlxTFhjZXM5Y3BiUDRyWm5kRlU1bHFtWFJraTVTUFFXbVhYc01FdWt4dk42b2lYN1ltQk5BaFFERlQyQTRQYkpIMnlheVZwMGZTZksxbUZ0WWF1bjEzUmtKVWc1OEprKzlZVTdQRTJrZUNKc0hWaVUwSXIyWEhlemg0V29GWTlWUjU3Q2l5ZUVDYzQwa3lxWnI4VFo4dlwvdEo5NVFNVGM4cFFSU2VSWWZ2c1Jrd3RvN0dtUzhjQnFkamFSWk51UVk4UmU3TllCM01Wdz09IiwibWFjIjoiMjc2MGZkMjYxM2QxNGY0MjM5ZTI5OTYxNTRkNTViODIwMzg5N2MwMGU3NDg0N2ExNjk2ZTdjMWIwMDc2ODZlYiJ9

             Anh cười nhạt: "Cứ lưu lại đã."

Ads
';
Advertisement
x