Lặp đi lặp lại như thế, cổ họng bỏng rát.
Về sau, Chu Vãn không dám nôn nữa.
May là, cuối cùng cũng xong.
Sếp tiễn khách xong, rồi quay người đỡ lấy cánh tay Chu Vãn: "Muộn rồi, Chu à, hay là em đi xe tôi về?"
"Không cần đâu, sếp Hoàng." Chu Vãn điềm nhiên rút tay về: "Sao lại dám làm phiền sếp. Bạn em đúng lúc ở gần đây, lát nữa sẽ tiện đường qua đón em."
"Tôi nhớ em ở gần công ty mà, thế cũng tiện thôi, đi nào." Gã quàng tay ôm eo Chu Vãn, đầu ngón tay lướt nhẹ nơi eo cô.
Vì động tác của gã, toàn thân Chu Vãn khó chịu, lông tay dựng đứng.
Cô chợt hiểu lời chị Lý có nghĩa là gì, và vì sao chị lại làm phật lòng sếp mà bị cho nghỉ.
"Chu à, em là người trẻ tài năng nhất công ty chúng ta." Sếp Hoàng nói: "Sau này chắc chắn sẽ còn lên nữa. Cho nên, lựa chọn rất quan trọng; chọn đúng thì mọi thứ sẽ thuận buồm xuôi gió."
Gã ôm cô đi ra ngoài, trong lúc gã nói những lời hàm ý.
Vì uống rượu, nhịp tim cô cứ leo thang, tim đập dồn, đầu choáng váng.
Cô gắng tự trấn tĩnh để nghĩ cách.
May thay, vừa ra đến ngoài, có một người đàn ông tiến lại gọi "sếp Hoàng", có vẻ quen biết; Chu Vãn nhân cơ hội tách ra mấy bước, đứng sang một bên.
"Sếp Hoàng." Chu Vãn khẽ gật đầu, bình thản: "Vậy tôi về trước."
Có thêm người, sếp Hoàng cũng không tiện quá lộ liễu, đành gật đầu đồng ý, lại giả vờ quan tâm dặn cô đi đường cẩn thận, về đến nhà nhớ nhắn tin cho gã.
Ánh mắt người đứng cạnh liền đổi khác.
Phụ nữ trẻ đẹp trong chốn công sở, luôn bị nhìn bằng con mắt định kiến.
Chu Vãn thấy ghê tởm, muốn nôn, chỉ gật đầu qua loa, quay người bước nhanh đi.
Rồi từ đi nhanh chuyển thành chạy; cô chạy ra mép đường ngoài, gió lạnh thổi qua, thổi tan phần nào cục nghẹn khó chịu trong ngực.
Những ly rượu cuối vẫn chưa nôn ra, Chu Vãn thấy khắp người không thoải mái, nóng bừng, nhịp tim vẫn vọt lên, đầu lơ mơ choáng váng.
Cô muốn đứng hóng gió một lúc, rồi vào tìm nhà vệ sinh để nôn sạch rượu.
Đêm khuya ở thành phố B, đèn màu rực rỡ, ồn ào náo nhiệt, xe và người lưu thông không ngớt-náo nhiệt mà cô độc.
Chu Vãn một mình tựa vào lan can bên đường; cô mặc một chiếc váy liền màu be dài đến bắp chân, dưới là đôi giày bệt; mu bàn chân thon, gân xanh thấp thoáng. Trong thành phố thế này, cô trông mảnh mai mà lại có một thứ hấp dẫn khác lạ-như một khoảng bình yên.
Nhưng lúc này Chu Vãn chẳng để ý được những ánh nhìn rơi trên người mình; cô cau mày, nửa khép mắt, chỉ mong gió đêm mạnh thêm chút nữa, thổi bay sạch mùi rượu trên người cô.
Qua một lúc lâu, chân đứng đến tê.
Chu Vãn khẽ dậm chân, định đi. Đúng lúc đó, cô bỗng nghe thấy một giọng nói từ không xa vọng lại.
Dù qua bao nhiêu năm, cô cũng không thể quên chất giọng ấy.
Trầm khàn, vương chút lười nhác, pha ý cười bỡn cợt, bất cần, mà vẫn thảnh thơi tự tại.
Cô không kìm được, ánh mắt vụt hướng về phía tiếng nói.
Nói đúng hơn, vào khoảnh khắc này, cô nghĩ mình say nên nhận nhầm người khác thành Lục Tây Kiêu.
Thế giới rộng lớn, Trung Quốc rộng lớn, ngay cả thành phố B cũng rộng đến thế; đã xa nhau từ thuở thanh xuân, sao dễ tái ngộ.
Nhưng cô lại nhìn rõ rành rành một gương mặt của Lục Tây Kiêu.
Bao năm trôi qua, anh trưởng thành hơn, gầy đi.
Nếu trước kia anh là thanh kiếm sắc bén nhất thế gian, thì bây giờ Lục Tây Kiêu là lưỡi kiếm đã lăn mình trong lửa đỏ, mang theo ánh lửa của sự tôi luyện.
Anh dựa vào tường, tóc bị gió thổi rối đôi chút; áo sơ mi trắng mở một nút, gió thổi làm nổi rõ đường nét eo thon gọn; vai rộng eo hẹp, nhìn ra rõ dấu vết luyện tập.
Anh rút một điếu thuốc, ngậm nơi kẽ răng.
Người phụ nữ chân dài bên cạnh lấy bật lửa ra, một tay che gió, nghiêng tới châm thuốc cho anh.
Lục Tây Kiêu phối hợp cúi cổ, châm, rít một hơi sâu, nghiêng đầu thả khói.
Khi nghiêng đầu, ánh mắt anh lướt qua người Chu Vãn.
Chỉ một giây, anh bình thản dời mắt đi, quay lại tiếp tục chuyện trò với mấy người đối diện.
Như thể hoàn toàn không nhận ra cô.
Chu Vãn khẽ chớp mắt.
Cô biết mình chắc chắn đã uống quá chén, bằng không cô sẽ không bước về phía Lục Tây Kiêu; thậm chí lúc từng bước đi tới, cô vẫn chưa dám chắc người trước mặt là Lục Tây Kiêu thật hay chỉ là ảo giác của cô.
Cô chỉ muốn xác nhận.
Thế là cô mở lời: "Lục Tây Kiêu."
Người đàn ông kẹp điếu thuốc nơi ngón tay bỗng tắt nụ cười; anh hất điếu thuốc, sải bước lao tới, bước chân như gió. Anh vứt bỏ vẻ bình thản, xa cách giả tạo, động tác thô bạo túm cổ áo kéo cô ép vào tường.
Chuyện trai gái trước cửa chốn ăn chơi luôn rất hút mắt, huống hồ nhân vật chính lại là trai xinh gái đẹp.
Lục Tây Kiêu xưa nay chẳng thích bị người ta nhìn mà cười cợt như thế.
Nhưng khoảnh khắc ấy, anh chẳng quản nổi gì nữa.
Ngọn lửa anh nén suốt sáu năm quẫy đạp dữ dội trong cơ thể; đến hôm nay cuối cùng cũng tìm thấy chỗ trút.
Khi bị anh đẩy lên tường, xương bả vai Chu Vãn nện mạnh vào tường gạch, đau đến mức nước mắt suýt trào.
Nhưng Lục Tây Kiêu không buông tay, lòng bàn tay ghì chặt lên vai cô.
"Chu Vãn."
Giọng anh nghiến ra từ tận đáy cổ họng, so với vẻ văn nhã mềm mỏng của Chu Vãn, anh như phát điên muốn giết người; mắt anh hoe đỏ, không rõ vì giận dữ hay không cam chịu.
"Chu Vãn, em còn dám xuất hiện, em còn dám xuất hiện."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất