Ngành này, người ra người vào liên tục; người mới bị coi như cái máy, việc lặt vặt không đếm xuể. Những người có thâm niên thì trong tay có nguồn lực, quan hệ khắp nơi; có người biết quý trọng tài năng, dìu dắt, cũng có kẻ chỉ tay năm ngón.
Nhưng may là, những ngày bận bịu như thế khiến cô chẳng có thời gian nghĩ ngợi gì khác, ngày tháng cũng trôi nhanh hơn.
Đi làm nửa năm, Chu Vãn trở thành tổ trưởng trẻ nhất công ty.
Cô gặp được một cấp trên tốt, là người phụ nữ tầm ba mươi; tuy còn trẻ, nhưng thường ngày rất nghiêm cẩn, cũng hay quở trách người; nhiều người sợ chị, nhưng thưởng phạt phân minh, biết quý người tài, đã nâng đỡ Chu Vãn.
Chu Vãn rất biết ơn chị.
Vậy mà đúng một tuần sau khi cô lên tổ trưởng, cấp trên lại bị cho nghỉ việc.
Đột ngột, chẳng ai biết chuyện gì xảy ra.
Chị vốn ít nói cười, không làm mất lòng ai, nhưng cũng chẳng được yêu thích; đến ngày thu dọn chỗ ngồi, chỉ có mình Chu Vãn giúp chị dọn đồ.
Chu Vãn ôm thùng giấy tiễn chị ra thang máy.
Chị ngăn lại: "Đến đây thôi, em quay về đi."
"Chị Lý, đồ nhiều thế, để em giúp chị mang xuống."
Chị cười: "Em vẫn còn quá trẻ."
Chu Vãn khựng lại.
"Chị bị cho nghỉ vì làm phật lòng sếp lớn. Bây giờ em cắt đứt quan hệ với chị còn không kịp, lại còn tiễn chị, không sợ bị liên lụy à?"
Nếu là một người mới bồng bột, lúc này có lẽ sẽ coi trọng nghĩa khí, cương quyết tiễn chị xuống.
Nhưng Chu Vãn thì không.
Cô đã va chạm với những chuyện đời như thế quá sớm, biết chị Lý nói đúng, hiểu ý chị, cũng biết mình không thể đánh mất công việc này.
Chị Lý biết Chu Vãn là người thông minh, nói một hiểu mười; chị vỗ vai cô, lấy thùng giấy từ tay cô: "Làm cho tốt nhé, Chu Vãn."
"Vâng."
Cô gượng gạo đáp, tự thấy hổ thẹn vì lựa chọn lúc này: "Xin lỗi chị, chị Lý."
"Chẳng có gì phải xin lỗi cả, đặt chị vào vị trí em, chị cũng sẽ làm y như em thôi."
Khi cửa thang máy khép lại, chị nhìn Chu Vãn khẽ nói: "Chu Vãn, dù thế nào, chị mong em vẫn là chính mình. Con đường sau này có lẽ không dễ, em phải dũng cảm và kiên định."
…
Nửa câu cuối ấy, ngay buổi chiều hôm đó Chu Vãn đã hiểu ý.
Chị Lý đi rồi, vị trí trưởng bộ phận bỏ trống; sếp lớn đề bạt cô lên, để cô tiếp nhận. Hai mươi tư tuổi đã làm trưởng bộ phận, chẳng lạ gì trong công ty bắt đầu có lời ra tiếng vào.
Họ nói, cô có quan hệ mờ ám với sếp lớn; nói chính cô đã rót lời bên gối với sếp lớn để đẩy trưởng bộ phận trước đi, rồi tự mình ngồi vào ghế.
Chu Vãn hai mươi tư tuổi, dịu dàng yên tĩnh, xinh đẹp, tính cách mềm mỏng, không có cáu giận.
Là người "lý tưởng" để hứng chịu những lời đồn ấy.
Còn nửa câu đầu chị Lý nói, phải một tháng sau Chu Vãn mới hiểu hết-
Chu Vãn, dù thế nào, chị mong em vẫn là chính mình.
Tối thứ Sáu, có buổi xã giao cho dự án mới, sếp bảo cô đi cùng.
Chuyện bình thường thôi; là trưởng bộ phận thì khó tránh khỏi những cuộc tiếp khách như vậy. Chu Vãn uống sẵn hai viên thuốc chống dị ứng, cùng đến một club sang trọng bậc nhất.
Những năm qua, cô cũng đã khéo léo hơn, biết dùng vài lời khéo để tránh rượu mà không làm mất lòng ai.
Nhưng dù sao cũng phải uống chút ít.
Dù đã uống thuốc, Chu Vãn vẫn thấy khó chịu.
Lần này rượu không làm đỏ mặt, bên ngoài trông như chẳng có gì khác thường; chỉ có cô biết nhịp tim đang tăng dần, hơi lo sợ.
Cô viện cớ đi vệ sinh, vào nhà vệ sinh cố móc họng để nôn, nôn sạch hết chỗ rượu vừa uống.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất