Từ sau chuyện năm đó, Chu Vãn không liên lạc với Khương Ngạn nữa; anh đến tìm cô, cô cũng không hồi đáp. Về sau bị trộm điện thoại, đổi số, WeChat không đăng nhập được, đành đổi số mới.
Cho đến khi vào đại học mới lại gặp Khương Ngạn.
Hai người ít liên hệ, chỉ thỉnh thoảng Khương Ngạn sẽ đến tìm cô.
"Chu Vãn." Khương Ngạn nói: "Cậu vẫn còn giận chuyện năm ấy tôi đã làm với cậu sao?"
Chu Vãn chớp mắt, lắc đầu: "Không."
"Vậy…"
Cô ngắt lời, giọng vẫn mềm nhẹ: "Tôi không giận chuyện cậu làm với tôi, nhưng tôi không thể thay anh ấy tha thứ cho cậu. Anh ấy kiêu ngạo là thế, vậy mà vì chuyện đó phải quỳ xuống, rồi nằm viện hơn một tháng."
Cái "anh ấy" này, Khương Ngạn đương nhiên biết là ai.
Anh đã rất lâu không nghe nhắc đến cái tên Lục Tây Kiêu.
Từ sau chuyện ấy, Lục Chung Nhạc trút giận lên Khương Ngạn, còn cãi nhau một trận lớn với Khương Văn Thịnh; từ đó, coi như cắt đứt liên hệ.
"Cậu vẫn thích cậu ấy à?" Khương Ngạn hỏi.
Chu Vãn khựng lại, im lặng một lúc rồi khẽ cười, nói nhỏ: "Đối với tôi, anh ấy không phải chỉ đơn giản dùng 'thích hay không thích' là có thể định nghĩa."
Khương Ngạn không nói gì.
Chu Vãn ngẩng đầu nhìn sao trên trời: "Cậu có biết không, sau này có rất nhiều người hỏi tôi lúc đó một mình làm sao mà cầm cự, nhưng bây giờ nhớ lại, hiện lên trong đầu tôi không phải những tháng ngày đau đớn dài dằng dặc, mà là hình bóng của anh ấy: bền bỉ, mạnh mẽ, liều lĩnh, đơn độc mà quả cảm."
"Khương Ngạn, những năm qua, chính hình bóng anh ấy là điểm tựa để tôi đi được đến hôm nay."
Họ đi một vòng sân rồi quay lại điểm xuất phát.
Chu Vãn dừng bước, quay sang nhìn Khương Ngạn. Giọng cô rất dịu, nhưng dứt khoát quyết liệt: "Khương Ngạn, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa. tôi không oán hận cậu, nhưng cũng không thể tha thứ cho cậu."
…
Về lại ký túc, Chu Vãn thu xếp hành lý.
Sáng hôm sau, mọi người ai nấy rời đi, trả chìa khóa ký túc cho cô quản lý.
Bốn năm đại học, đến khoảnh khắc này, là khép lại.
Năm đó thi đại học đúng vào kỳ kinh, đau bụng; tuy không hẳn là trượt, nhưng điểm số không đủ để tùy thích chọn ngành, cuối cùng cô chọn mảng truyền thông - báo chí.
Cô nhận được một công việc khá tốt, từ đầu học kỳ năm tư đã vào thực tập, suôn sẻ ở lại, nay nhận bằng tốt nghiệp, chẳng bao lâu nữa sẽ được nhận chính thức.
Cô thuê một căn hộ cho người độc thân gần công ty, xin nghỉ một ngày để dọn dẹp nhà.
Một mình cô vác hành lý lên lầu, quét dọn, lau sàn, chùi cửa sổ, phủi bụi. Đợi xong xuôi thì trời cũng đã tối, Chu Vãn xếp từng món quần áo vào tủ, rồi mở một thùng giấy đóng gói, lấy ra những vật lặt vặt. Tới đáy thùng, ngón tay cô chợt khựng lại.
Cô bắt gặp một tấm ảnh.
Qua năm tháng, ảnh đã ố vàng phai màu.
Nhưng dáng vẻ của chàng trai vẫn rõ nét như in.
Chu Vãn không dám nhìn kỹ, vội lấy ra, cất vào chỗ sâu nhất trong ngăn tủ đầu giường.
Đêm đó, cô mơ một giấc mơ.
Mơ về cuộc điện thoại cuối cùng giữa cô và Lục Tây Kiêu.
Cuối cuộc gọi ấy, họ cãi nhau căng thẳng.
Sau khi cô nói ra câu đó, Lục Tây Kiêu rất lâu không lên tiếng; mãi sau, anh nói: "Chu Vãn, đừng để tôi gặp lại em, bằng không tôi sẽ khiến em phải khóc lóc van xin tôi."
Có lẽ đó là lời cay nghiệt nhất mà chàng trai ngông nghênh ngạo nghễ ấy từng nói với cô.
Sáng sớm, cô bị chuông báo thức đánh thức.
Chu Vãn ngồi dậy, đưa tay lau đôi mắt-ướt sũng.
Cô cũng chẳng để tâm, nhanh chóng xuống giường rửa mặt.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất