"Ông chủ, cho tôi một bát cháo táo đỏ và nấm tuyết. Cảm ơn."
Chu Vãn đứng trước quầy thu ngân nói xong, lễ phép gật đầu.
Lục Tây Kiêu đang bị thương, nên cô chỉ dám mua cho anh đồ ăn thanh đạm.
Quán cháo nằm ngay trước nhà anh, chuyên bán cháo, có thêm vài món ăn kèm; vị khá ổn, khẩu phần nhiều mà giá lại mềm, nên khách khứa ra vào tấp nập.
Cô ngồi chờ một bên, nghịch điện thoại giết thời gian.
Mở mục Bạn bè trên WeChat, dòng đầu tiên là bài Khương Ngạn đăng: một tấm ảnh chụp cậu ấy ngồi trên xe, chụp chung với ba cậu ấy.
Ngón tay Chu Vãn khựng lại, cô bấm vào ảnh, phóng to.
Lông mày khẽ nhíu, nhìn chăm chú, cô càng thêm chắc chắn rằng đây chính là cha của Lục Tây Kiêu mà cô đã thấy ở bệnh viện.
Dù lần ấy đứng hơi xa, nhưng cha của Lục Tây Kiêu không phải kiểu gương mặt nhìn một lần là quên; diện mạo cứng rắn, nghiêm nghị, khí thế mạnh, khí chất nổi bật.
Thật ra, rất khác với tính cách có phần bất cần của Lục Tây Kiêu; anh giống mẹ mình hơn.
Chỉ là… vì sao ba của Khương Ngạn và cha của Lục Tây Kiêu lại là một người?
"Cô bé ơi, cháo xong rồi." Ông chủ gọi.
Đang mải nghĩ thì bị ngắt quãng, Chu Vãn vội đứng lên nhận hộp, lại cảm ơn một tiếng.
Cháo táo đỏ và nấm tuyết đầy ắp, hộp nặng trĩu tay.
…
Khi quay về, cửa vẫn khép hờ. Cô khẽ đẩy cửa, thay dép lê rồi bước vào.
Nghe tiếng động, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu liếc cô một cái, ánh mắt thờ ơ.
Chu Vãn mở nắp hộp, đẩy bát cháo đến trước mặt anh: "Tôi không biết cậu thích ăn gì, nhưng cậu đang bị thương, hôm nay ăn tạm đồ thanh đạm nhé."
"Còn của cậu?" anh hỏi.
"Gì cơ?"
"Bữa tối."
Cô khựng lại - cô quên mất mình cũng chưa ăn.
"Tôi không đói, lát nữa ăn cũng được."
Lục Tây Kiêu đứng dậy, quay người vào bếp.
Tiếng nước vòi chảy vang lên, rất nhanh, anh cầm cái bát bước ra, chưa kịp để ráo, nước nhỏ tong tong xuống thảm.
Anh đặt bát lên bàn, ngậm đũa, không nói không rằng múc nửa hộp cháo đổ vào bát, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Anh đẩy bát đến trước mặt Chu Vãn, rồi đặt phịch cái thìa trước mặt cô.
Suốt quá trình anh không nói câu nào, làm xong bèn cúi đầu, húp cháo xì xụp.
Chu Vãn mím môi, hai tay ôm bát: "Cảm ơn."
Hai người ngồi chiếm hai góc bàn trà, yên lặng ăn cháo.
Cô ăn chậm và rất tập trung. Lục Tây Kiêu ăn xong thì quay đầu nhìn chằm chằm cô.
Bị anh nhìn đến mấy lần, Chu Vãn thấy cả người khó chịu; cô cũng mấy lần ngẩng lên nhìn lại, nhưng ánh mắt anh vẫn không né đi, mà chẳng nói gì. Cuối cùng chịu không nổi, cô hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Không phải cậu bảo không đói à."
"…"
Cô dừng một thoáng, khẽ nói: "Không nên phí phạm."
Anh khịt mũi, cười khẩy.
Chu Vãn tăng tốc ăn xong, bưng bát đũa vào bếp rửa sạch. Đúng lúc ấy, chuông cửa bỗng vang lên.
"Tôi ra mở." Cô nói.
Đoán chừng lại là Tưởng Phàm.
Cô chạy ra, vừa kéo cửa liền sững người khi thấy người đứng ngoài.
Không chỉ Chu Vãn ngẩn, người ngoài cửa cũng vậy.
"Chu Vãn?" Khương Ngạn tròn mắt: "Sao cậu lại ở đây?"
Đời này vốn đầy chuyện trùng hợp: có điều nhờ vậy mà đẹp hơn, cũng có điều bởi vậy mà tệ đi.
Không biết từ khi nào, Lục Tây Kiêu đã đứng sau lưng cô. Ánh mắt anh lạnh mà bình thản nhìn Khương Ngạn, rồi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô về sau lưng mình.
"Cậu đến làm gì?" anh hỏi.
Khương Ngạn cuối cùng cũng rời mắt khỏi Chu Vãn: "Ba gọi cho mày không được, bảo tao tới rủ mày đi ăn. Xe đỗ dưới nhà."
Lục Tây Kiêu im lặng, giơ tay đóng cửa.
Khương Ngạn lấy khuỷu tay chặn lại, mặt trầm lại, ánh mắt tối sầm đi, hạ giọng: "Có giỏi thì sau này đừng có đến nữa."
Lục Tây Kiêu bỗng bật cười, như nghe được chuyện gì buồn cười lắm. Anh nghiêng đầu, hỏi: "Mày biết vì sao tao khinh mày không?"
"Những thứ này vốn dĩ phải là của tao!" Khương Ngạn hiếm khi lớn tiếng: "Dựa vào đâu mà mày dễ dàng có được tất cả, còn tao phải nỗ lực gấp bội lần?!"
"Được thôi, thì mày đổi họ sang họ Lục đi là xong, có ai cản đâu."
"Lục Tây Kiêu, mày có tư cách gì mà nói với tao như kẻ bề trên?" Lửa giận bốc trong mắt Khương Ngạn, hắn gườm gườm nhìn anh: "Nhớ kỹ, nói thẳng ra thì mày mới là đồ con riêng."
Con riêng.
Trong đầu Chu Vãn ong lên một tiếng.
Giây tiếp theo, Lục Tây Kiêu đã lao tới, xô mạnh Khương Ngạn ngã xuống đất.
Anh tóm cổ áo Khương Ngạn, nện thẳng nắm đấm vào mặt.
Gọng kính gãy đôi, sống mũi sưng đỏ lên tức thì.
Lục Tây Kiêu đang có vết thương, động tác quá mạnh khiến vết thương toạc ra, máu thấm ướt băng gạc rồi chảy dọc theo da thịt. Nhưng anh như chẳng hề cảm thấy đau, mắt đỏ ngầu, từng cú từng cú đấm thẳng vào mặt Khương Ngạn.
Chu Vãn lao tới kéo tay anh, nhưng bị lực hất ngược ngã xuống một bên.
Mây đen ào tới che lấp vầng trăng lạnh.
Đến tia sáng cuối cùng cũng chẳng buồn rọi xuống.
Không kịp bận tâm lòng bàn tay bị cọ rách rớm máu, cô lại nắm lấy tay Lục Tây Kiêu.
"Đừng đánh nữa!" Cô dốc hết sức ôm chặt cánh tay anh: "Đừng đánh nữa, Lục Tây Kiêu!"
Anh cuối cùng dừng tay, cúi mắt nhìn lòng bàn tay trắng muốt của cô vương máu và bụi, anh lấy lại được chút lý trí.
Anh hít sâu một hơi, gắng đè cơn giận và sát khí xuống, rồi đứng dậy.
Anh nhìn Chu Vãn đỡ Khương Ngạn - mặt mày bầm tím - đứng lên. Cận khoảng bốn, năm đi-ốp, mất kính là trước mắt mờ mịt, Chu Vãn dìu mãi hắn mới ngồi dậy: "Khương Ngạn, cậu không sao chứ?"
Ánh mắt Lục Tây Kiêu lạnh đến rợn người.
"Khương Ngạn, mày còn dám nói bậy nữa, tao giết mày." Đuôi mắt hẹp dài của anh siết lại, ánh nhìn trở nên sắc lẻm: "Cút."
Anh quay vào nhà, nhấc ba lô của Chu Vãn ném tới trước mặt cô: "Cậu cũng cút."
*
Sau trận mưa lớn, sáng sớm cả thành phố chìm trong màn sương dày, hơi ẩm kéo theo cái lạnh tràn về.
Một trận mưa thu, thêm một phần lạnh.
"Vãn Vãn." Cố Mộng quay sang, tựa cằm lên bàn của Chu Vãn, thì thầm: "Khương Ngạn làm sao thế, đánh nhau à?"
Chu Vãn chợt nhớ tới cuộc cãi vã đêm qua.
Con riêng… mấy lời kiểu vậy.
Cô lắc đầu tỏ ý cũng không biết, không nói gì thêm.
Khương Ngạn là học sinh mũi nhọn, được trường đặc biệt bồi dưỡng, không chỉ là ứng viên tiềm năng của Thanh Bắc, mà còn có hy vọng được tuyển thẳng.
Sáng nay vừa tới trường, cái mặt đầy vết bầm đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng hỏi han.
Mãi tới gần tiết Toán hắn mới quay lại.
Thầy Toán cũng vào lớp ngay sau đó, gõ gõ bàn: "Nào, về chỗ, lấy bài kiểm tra hôm qua ra."
Chu Vãn lấy bài, nghiêng đầu khẽ hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao." Khương Ngạn đáp. Một lúc sau, hắn hỏi: "Chu Vãn, sao cậu lại quen Lục Tây Kiêu?"
"Trước đó cậu ấy tới phòng chơi điện tử chỗ tôi trông coi, rồi quen."
Khương Ngạn không dễ bị qua mặt, nhíu mày: "Thế sao cậu lại ở nhà cậu ta? Hôm qua vừa về là em tới chỗ cậu ta à?"
Chu Vãn dừng một nhịp: "Trước có lần tối bà nội tôi không khỏe, là cậu ấy giúp đưa tôi tới bệnh viện. Hôm qua gặp bạn cậu ấy bảo cậu ấy bị thương, nên tôi qua xem."
"Cậu ta giúp á?" Khương Ngạn nhếch môi không tin, khinh khỉnh: "Không gây chuyện đã là may."
Thái độ của hắn khiến Chu Vãn thấy khó chịu vô cớ, cô vẫn kiên định: "Thật đấy."
"Cậu với hắn thân lắm à?"
Cô nhớ câu cuối cùng của anh: "Cậu cũng cút." Mặt lạnh mắt lạnh, nhìn cô như chán ghét tới cực điểm.
Chu Vãn lắc đầu: "Không."
"Cậu tránh xa hắn ra, hắn chẳng phải người tốt."
"Vậy cậu với cậu ấy…" Chu Vãn ngập ngừng, hỏi nhỏ: "Khương Ngạn, cậu với cậu ấy là quan hệ gì?"
Khương Ngạn im lặng một lúc.
Đúng lúc Chu Vãn thấy mình lỡ chạm vào chuyện riêng, định xin lỗi, hắn lên tiếng: "Tôi sinh tháng Ba, hắn tháng Mười Một, tôi lớn hơn hắn."
"Vậy hôm qua cậu nói cậu ấy là…"
Con riêng.
Ba chữ ấy Chu Vãn không nói thành lời, cứ thấy đó là một nhãn dán quá nặng nề.
"Ừ. Tôi với hắn cùng cha khác mẹ." Khương Ngạn nói: "Mẹ hắn là tiểu tam, cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về tôi và mẹ tôi."
Chu Vãn lặng thinh.
"Cho nên tôi nhất định phải nỗ lực, nhất định phải thành công, nhất định phải đạp hắn dưới chân." Khương Ngạn nói.
*
Mấy ngày sau Lục Tây Kiêu không tới trường, nhưng đó vốn là chuyện thường, chẳng ai thấy lạ.
Chu Vãn ngày ngày đi đi về về giữa bốn nơi: trường học, bệnh viện, phòng chơi điện tử, nhà.
Bà nội làm lại một loạt xét nghiệm, xác định không vấn đề gì, cô làm thủ tục xuất viện.
Tiền phòng bệnh đơn nửa tháng nay đều do Lục Tây Kiêu trả, còn cửa sổ chat WeChat thì dừng ở khoảng mười ngày trước.
Khi cô đi thi ở tỉnh khác, anh nhắn hỏi bao giờ về.
Cô tính thử số tiền còn lại trong tay; nếu trả cho Lục Tây Kiêu thì còn thiếu mấy ngàn. Cô thở dài, định sau gom đủ sẽ chuyển một thể cho anh.
Chiều tối thứ Sáu tan học, trên đường đi về trạm xe buýt, Chu Vãn gặp Tưởng Phàm.
"Bạn học nhỏ!" Anh ta đã hô từ xa.
Người xung quanh đông, mặt Chu Vãn nóng bừng: "Cậu đừng gọi tôi vậy."
"Được, được, Chu Vãn." Tưởng Phàm cười: "Lần trước cảm ơn nhé, tôi biết ngay phải cầu cứu cậu."
"Vết thương của Lục Tây Kiêu sao rồi?"
"Chắc gần khỏi rồi. Thể trạng cậu ấy tốt, hồi phục nhanh lắm."
Chu Vãn gật đầu: "Vậy thì tốt."
"Sao cậu không tự hỏi cậu ấy."
Cô khựng: "Chắc cậu ấy không muốn nói chuyện với tôi."
"Hai người cãi nhau à?" Tưởng Phàm hỏi.
Chu Vãn không đáp.
Tưởng Phàm như đã hiểu hết: "A Kiêu tính cực bướng, với ba cậu ấy bao năm nay như nước với lửa. Nhưng chỉ cần đừng chạm tới giới hạn của cậu ấy thì chẳng sao đâu. Cô dỗ cậu ấy chút là được."
Chu Vãn nghĩ, thôi bỏ.
Cô với Lục Tây Kiêu vốn không cùng đường, vốn không nên quen biết nhau. Giờ cứ coi như kịp phanh trước vực, trở lại đúng quỹ đạo.
"Nhưng có điều này: " Tưởng Phàm nói thêm, "đừng nhắc chuyện mẹ của A Kiêu trước mặt cậu. Điểm chí tử đấy, nhắc là nổ."
Chu Vãn khựng: "Hôm nọ tôi thấy ảnh mẹ cậu ấy ở nhà cậu ấy, trông dịu dàng xinh đẹp."
"Tôi với A Kiêu quen nhau từ nhỏ, hồi bé tôi tới nhà nó gặp mẹ nó rồi. Đúng là rất đẹp." Tưởng Phàm cười: "Không thế thì sao sinh ra được A Kiêu đẹp trai thế kia."
"Mẹ cậu ấy… mất thế nào?" Chu Vãn khẽ hỏi: "Bệnh ạ?"
"Không phải."
Tưởng Phàm cúi mắt nhìn cô, thở dài, nói nhỏ: "Tự sát, nhảy lầu."
Gió thu cuốn lá khô gào qua.
*
Đầu tháng Mười Một, kết quả cuộc thi vật lý cấp tỉnh có rồi.
Giáo viên vật lý sáng sớm đã gọi Chu Vãn và Khương Ngạn lên văn phòng - chỉ nhìn sắc mặt thầy là cô đoán được hai người thi rất ổn.
"Các em làm thầy nở mày nở mặt quá!"
Thầy cười nhăn cả mặt, vỗ vai hai đứa rầm rầm: "Tốt lắm, tốt lắm! Cả hai đều giải Nhất. Trường đang gấp rút làm băng-rôn đấy."
Khương Ngạn thở phào như trút gánh, cười thỏa mãn mà thư thái, rồi hỏi: "Vậy cuộc thi quốc gia khi nào ạ?"
"Mùa xuân năm sau, dự chừng tháng Ba, tháng Tư." Giáo viên vật lý nói: "Cái này yên tâm, trường sẽ nhanh chóng sắp xếp đợt bồi dưỡng tiếp theo cho hai em."
Học hai tiết buổi sáng xong là lễ chào cờ.
Hàng chục lớp xếp đội hình ngay ngắn trên sân.
Hiệu trưởng đứng trên khán đài, tươi rói, phấn khởi công bố thành tích cuộc thi vật lý của trường.
Tám giải Ba, ba giải Nhì, hai giải Nhất.
Từng tốp lên nhận giải chụp ảnh. Chu Vãn và Khương Ngạn là tốp cuối.
Hai người đứng cạnh dưới cột cờ, đồng phục học sinh chỉnh tề, tay cầm giấy khen.
Hôm nay nắng đẹp, hơi chói mắt.
Bấy giờ, cánh cổng sắt bên sân kêu kẽo kẹt mở ra, Lục Tây Kiêu bước vào.
Anh không mặc đồng phục học sinh, chỉ áo thun ngắn tay gọn gàng với quần thể thao đen. Tóc hai bên mai cắt ngắn càng tôn đường xương rõ nét; mặt ít biểu cảm, bị nắng chiếu khẽ nheo mắt.
Bước đi, dáng người tỉ lệ đẹp, cao ráo chân dài.
Ánh mắt Chu Vãn rơi lên người anh.
Anh vừa xuất hiện đã hút mắt không ít nữ sinh.
Một nhóm quen biết giơ tay chào, một nhóm đứng nhìn kín đáo, thì thầm ngưỡng mộ.
Dĩ nhiên, cũng đập ngay vào mắt vị hiệu trưởng trên khán đài.
"Lục Tây Kiêu!" Hiệu trưởng quát qua micro: "Mấy giờ rồi, bây giờ mới tới trường?!"
Lục Tây Kiêu ngước mắt, trước tiên nhìn về phía Chu Vãn, rồi điềm nhiên rời mắt.
Một đám bạn cà khịa ở gần cười khoái chí.
Hiệu trưởng vốn đã ngứa mắt anh từ lâu, trừng mắt: "Lên khán đài đứng phạt cho tôi!"
Anh cũng mặc kệ, chẳng cãi nửa lời, nhấc chân đi về phía khán đài.
Chu Vãn cụp mắt, hàng mi khẽ run. Khi anh đi ngang qua, cô thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, lẫn mùi nắng, hăng hắc và se lạnh.
Anh đứng chếch phía sau lưng cô, vẫn cái vẻ lười nhác bất cần ấy.
Hiệu trưởng lại mắng thêm mấy câu, rồi mới nhớ ra bảo người tiếp tục chụp ảnh nhận giải của Chu Vãn và Khương Ngạn.
*
Bạn phụ trách chụp ảnh thuộc ban tuyên truyền hội học sinh, cũng là bạn cùng lớp với Chu Vãn.
Trưa, cô ấy rửa mấy tấm ảnh, chọn một tấm để dán lên bảng thông báo của trường. Còn lại vài tấm, cô ấy hỏi Chu Vãn có muốn giữ làm kỷ niệm không.
Tổng cộng ba tấm: có ảnh chụp xa, chụp gần, và cận chân dung.
Cô bạn chỉ vào tấm chụp cận: "Tớ thấy tấm này cậu đẹp lắm."
Chu Vãn ngắm kỹ cả ba, nhặt tấm chụp xa lên: "Cho mình tấm này được không?"
"Tấm này á? Sao vậy?"
Chu Vãn mỉm cười: "Sau này nhìn tấm này sẽ nhớ ra được hôm ấy là chuyện gì; ảnh chân dung thì quá gần, sau này khó nhớ lại bối cảnh."
"Cũng đúng." Cô bạn gật đầu, cười: "Vậy cậu giữ tấm này nhé."
Chu Vãn cảm ơn.
Đợi cô bạn đi rồi, Chu Vãn cúi đầu xem lại bức ảnh.
Cằm anh hơi hất, dáng dấp phóng khoáng bất kham; đôi mắt được nắng làm sáng màu hơn, ánh mắt thờ ơ dừng lại trên bóng lưng cô.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất