Chu Vãn do dự một chút, cởi 

             đôi giày vải, xỏ vào đôi dép lê của anh. 

             Dép quá to, cô đi vào thì lỏng lẻo, 

             không vừa chân. 

             Cô cúi người, đặt đôi giày gọn gàng vào 

             một góc kệ, đồng thời cũng nhận ra trên kệ không còn đôi dép nào khác, chỉ còn 

             đôi cô đang mang. 

             Lục Tây Kiêu sống một mình, cả 

             căn nhà ba tầng rộng thênh thang thuộc về mỗi mình anh. 

             "Tôi bật đèn được 

             không?" Chu Vãn hỏi. 

             "Tùy." 

             Đây là lần đầu Lục Tây 

             Kiêu lên tiếng, giọng khàn như bị giấy nhám chà rát. 

             Chu Vãn bật công tắc bên cạnh kệ 

             giày, đèn chùm phòng khách sáng lên. 

             Không quen với ánh sáng đột ngột, Lục 

             Tây Kiêu nhíu mày chặt, giơ tay che mắt. 

             Chu Vãn nhìn thấy một phòng khách bừa 

             bộn. 

             Sàn nhà vương vãi ngổn ngang 

             chai rượu; gạt tàn trên bàn trà nhét đầy mấy chục đầu mẩu thuốc; 

             không khí đặc quánh mùi rượu và khói thuốc, nặng đến muốn nghẹt thở. 

             Cô lại đi mở cửa sổ cho thoáng. 

             Lục Tây Kiêu nằm trên sofa, nhìn bóng 

             lưng bận rộn của cô gái, khóe môi nhếch nhẹ, nhấc chai rượu bên cạnh lên tu một 

             ngụm cho đỡ khô họng: "Đến làm gì?" 

             "Tưởng Phàm nhờ tôi qua xem cậu, 

             nói không liên lạc được với cậu." 

             Chu Vãn nhìn mặt anh: da trắng bệch 

             đến mức trông bệnh hoạn, không biết là vì thật sự bị thương, hay vì lâu ngày 

             không thấy ánh mặt trời. 

             Lục Tây Kiêu cười khẩy một tiếng. 

             "Cậu bị thương à?" cô hỏi. 

             Anh quay đầu đi, không nói. 

             "Ở đâu?" 

             "Sao, cậu muốn băng bó cho tôi 

             à?" 

             Chu Vãn gật đầu: "Ừ." 

             Anh khẽ cười, đứng dậy vào phòng ngủ, chẳng 

             mấy chốc xách ra một cái túi, ném lên bàn trà; một cuộn băng gạc lăn ra, rơi xuống 

             đất, bung thành một dải dài. 

             Lục Tây Kiêu ngồi trở lại, tựa vào 

             sofa, kéo ống quần lên. 

             Anh mặc chiếc quần ở nhà màu 

             xám, rộng thùng thình; băng gạc quấn trên đùi rất cẩu thả, như chỉ quấn qua loa 

             vài vòng; máu đỏ thẫm rịn ra từ bên trong. 

             Anh gầy mà gọn, cơ bắp không cuồn cuộn, cũng không thấy 

             dấu vết rèn luyện lâu năm, nhưng đường cơ rắn rỏi, sắc nét, mang vẻ hoang dã. 

             Màu đỏ ấy đập vào mắt, Chu 

             Vãn nhìn trân trân ba giây, bỗng chốc mặt đỏ bừng. 

             Lục Tây Kiêu ung dung quan sát phản 

             ứng của cô. 

             "Không phải cậu bảo sẽ băng 

             cho tôi sao?" 

             Chu Vãn im lặng thật lâu mới bước 

             lên một bước, nhưng chỉ một bước rồi dừng lại. 

             Nhìn đủ vẻ mặt của cô, Lục Tây 

             Kiêu không ép, cười nhạo một tiếng, ngồi thẳng dậy, kẹp điếu thuốc giữa 

             răng, tháo từng vòng băng gạc dính máu, ném vào thùng rác. 

             Chu Vãn thôi không nhìn anh, cúi đầu 

             dọn đống bừa bộn trên bàn trà. 

             Sàn nhà la liệt chai rượu; cô 

             đưa mắt nhìn quanh, thấy máy nước nóng lạnh rồi rót nước. 

             Trên kệ cạnh máy nước nóng lạnh có 

             đặt một bức ảnh: một người phụ nữ rất đẹp, nụ cười dịu dàng. 

             Bà có đôi mắt hẹp dài giống hệt Lục 

             Tây Kiêu. 

             Dựa vào đôi mắt ấy, cô nhanh chóng đoán 

             ra người phụ nữ trong ảnh là ai. 

             Mẹ của Lục Tây Kiêu. 

             Cô rót một cốc nước ấm; Lục Tây 

             Kiêu đã thay băng xong, tựa vào sofa, lại định uống rượu. 

             Chu Vãn bước tới, giữ lấy chai rượu: 

             "Cậu đang bị thương, không được uống." 

             Anh vốn ghét bị ràng buộc, bèn ngẩng mắt, 

             ánh nhìn lạnh lẽo: "Cậu quản nổi ông đây à?" 

             Chu Vãn khựng lại, buông tay, đặt cốc 

             nước ấm lên bàn trà trước mặt anh. 

             Anh uống nốt chỗ rượu còn lại, quẳng vào 

             thùng rác. 

             "Lục Tây Kiêu." 

             Chu Vãn không biết quá khứ của anh, 

             nhưng nhìn thấu được nỗi đau vô bờ ẩn dưới vẻ điềm tĩnh kia; cô muốn an ủi, muốn 

             vực anh dậy, đừng buông xuôi thế này nữa. 

             "Nếu mẹ cậu còn sống, chắc chắn bà 

             sẽ không muốn thấy cậu thành ra như thế này." cô khẽ nói. 

             Động tác của Lục Tây Kiêu khựng 

             lại, bất chợt ngồi bật dậy. 

             Động tác quá mạnh kéo căng vết thương ở 

             chân, nhưng anh không nhíu mày lấy một cái. 

             "Chu Vãn." Anh lạnh giọng, nhấn 

             từng chữ: "Cậu tưởng cậu là ai?" 

             Chu Vãn toàn thân cứng đờ. 

             Phải rồi, cô tưởng mình là ai. 

             Cô và Lục Tây Kiêu thậm chí 

             còn chẳng gọi là bạn, lấy tư cách gì đứng trên nỗi đau của người ta mà khuyên 

             nhủ. 

             "Hay cậu muốn nói cậu thích tôi: 

             " Lục Tây Kiêu nhìn chằm chằm cô, "không muốn thấy tôi như 

             thế này?" 

             Anh bật cười khẽ; ý cười toàn mỉa mai, 

             chẳng chút ấm áp. 

             "Được mà, thế thì yêu nhau 

             nhé." 

             Anh chộp cổ tay Chu Vãn, giật mạnh 

             kéo cô áp sát vào mình. 

             Tay anh nóng rực, mắt lạnh, giọng cũng lạnh. 

             Chu Vãn ngã ngồi xuống sofa, đổ ập 

             vào người anh. 

             Lục Tây Kiêu vòng tay ôm chặt eo 

             cô, siết lại, buộc cô phải lại gần hơn. 

             Toàn thân cô cứng đờ, vì động tác quá chớn 

             mà không cục cựa nổi. 

             Lúc này Lục Tây Kiêu quá nguy 

             hiểm: bình tĩnh đến cực điểm là sát bờ mất kiểm soát; mùi rượu nồng trên người 

             anh xộc thẳng khiến cô gần như nghẹt thở. 

             Anh bóp cằm nâng mặt cô lên, ghé sát gương 

             mặt lạnh lùng lại gần. 

             Chu Vãn gắng sức ngoặt đầu sang, ép 

             ra khỏi cổ họng một tiếng nghẹn: "... Lục Tây Kiêu!" 

             Anh bỗng buông tay; Chu 

             Vãn ngã ngửa xuống sofa, chống hai tay, thở dốc vì sợ. 

             Nhưng rõ ràng Lục Tây 

             Kiêu không định thật sự làm gì cô, chỉ muốn xem phản ứng thật của cô. 

             "Đùa tôi hả, Chu Vãn." 

             Anh lạnh lùng nhìn cô gái mặt đỏ bừng 

             trước mắt, không gợn cảm xúc, điềm tĩnh nói: "Chu Vãn, cậu không thích 

             tôi." 

             Anh đưa tay siết lấy chiếc cổ mảnh khảnh 

             của cô, thô bạo kéo cô dựng lên, ép vào lưng ghế sofa. 

             Lạnh giọng, nhấn từng chữ: "Vì sao cậu 

             cố tình lại gần tôi?" 

             Anh tỉnh táo đến tàn nhẫn. 

             Những mánh con con của Chu 

             Vãn chưa từng lọt qua mắt anh. 

             Từ đêm ở phòng chơi điện tử, khi cô 

             nói chữ "Vãn" của mình nghĩa là  "giương, kéo"; cả câu tả chiếc cung chạm khắc được kéo căng, tròn như trăng rằm, 

             anh đã nhận ra rồi. 

             Chỉ là lúc tâm trạng tốt, anh chẳng buồn 

             chấp; còn giờ, anh không thèm giả vờ ngốc nữa và cũng chẳng nể mặt cô chút nào. 

             Chu Vãn im lặng. 

             Cô không biết phải giải thích sao. 

             Chuyện này, nhìn từ góc nào thì cũng là 

             cô chủ động mưu toan trước, lợi dụng trước. 

             Là lỗi của cô. 

             Bàn tay đang bóp cổ cô của Lục Tây 

             Kiêu bất giác siết chặt. 

             Không đến mức nghẹt thở, nhưng đè mạnh 

             lên xương hàm, đau điếng. 

             Cô ho khan một tiếng: "Lục Tây 

             Kiêu." 

             Cô chau mày, khó chịu nói: 

             "Đau..." 

             Lục Tây Kiêu buông tay, nhưng ánh mắt 

             sắc lạnh vẫn khóa chặt trên cô. 

             "Lục Tây Kiêu." Chu 

             Vãn đứng dậy, nhặt chiếc cặp dưới đất, khẽ nói: "Xin lỗi vì đã làm 

             phiền. Về sau tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa." 

             Dù cô có hận Quách Tương 

             Linh đến đâu cũng không nên làm vậy. 

             Vừa vô đạo đức, vừa bất công với Lục 

             Tây Kiêu. 

             Chu Vãn hơi khom người với anh, 

             quay người rời đi. 

             Lục Tây Kiêu nhìn theo bóng lưng cô 

             khuất dần. 

             Dáng cô mảnh mai, như gió nhẹ cũng đủ 

             làm ngã, mạnh tay chút là gãy. 

             Khi cô ấn nắm cửa, từ từ kéo cửa mở ra, 

             ánh đèn đường hắt vào phòng khách, viền quanh người cô một quầng sáng vàng mịn 

             như lông tơ. 

             Lục Tây Kiêu chợt nhớ đến hôm đó 

             ngoài bệnh viện. 

             Anh và Lục Chung Nhạc cãi nhau 

             ầm ĩ, anh sải bước bỏ đi, Chu Vãn thở hổn hển đuổi theo, ngón tay nắm 

             chặt vạt áo anh. 

             Sau lưng cô là hoàng hôn đang dần tắt. 

             Quầng sáng cũng phủ lên người cô, vừa dịu 

             dàng vừa lãng mạn. 

             Cô thở không đều, ngẩng đầu, đôi mắt 

             trong veo, hỏi anh: "Cậu có muốn ăn mì không?" 

             "Chu Vãn." Lục Tây 

             Kiêu bỗng cất tiếng. 

             Đến chính anh cũng không biết vì sao. 

             Chỉ thấy rằng, chỉ cần Chu 

             Vãn bước qua cánh cửa này, từ nay giữa họ sẽ thật sự chẳng còn dây dưa gì 

             nữa. 

             Anh nghĩ, anh không hề thích Chu 

             Vãn, nhạt nhẽo và bình thường. 

             Chỉ là ở một mức độ nào đó, cô khá giống 

             anh: thường im lặng, chẳng hỏi han gì, như không hề tò mò, nhưng dường như anh 

             chẳng cần nói, cô cũng hiểu. 

             Khi cô ở bên, Lục Tây 

             Kiêu luôn cảm thấy một sự yên ổn hiếm hoi. 

             Như một liều an thần chỉ thuộc về riêng 

             anh. 

             Chu Vãn khựng bước, không quay đầu. 

             Lục Tây Kiêu ngả người vào sofa, 

             chìm xuống, nhắm mắt, cũng không nhìn cô, khàn giọng nói: "Chu Vãn, tôi 

eyJpdiI6Indid1dsU3BqUW1qNzJXWVp4YUNwaUE9PSIsInZhbHVlIjoiTWtWN0lXV3FqenR2Q1V3OGdvTUZDcm82V2tzNGFcL1VFS29ZQ3pFXC9ETEZKWkJoYjdsOUp1MHR6RXVudHA1eXRERHpEZmxrbFArclNjekZtR1oyOHhvNytcL3NxNzdEdmxObjlOZUlJN2FjT3MwTVdFc1U3cHpqa3UrbFNNNlplZGxYQ3IwZ0V6Zndqa1NtZkpJQVkrQytCaHBadUFuQStBTlBGU3pzWHM2SVwvbz0iLCJtYWMiOiI2OGY1ZjY5OGIwZTk5MzhjODE0ZjQ1YzQ2ODQxZWM0YzVmYzg1ODRjZWEyNDE0NzUxMjk4ZDRmYzU1Mjk5OWJmIn0=
eyJpdiI6IndBXC9MVHR4aUlxdUd0M3JjSml3U253PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9RU1lKNWtCWGFBSXRoQlwvdDNkbXVkRitQY1wvNWJxNjBSNHdNK1k5cHo1MzdOclltb2NYYUREdzZIQ1dWRjZqN1R6NVBxbnprSzhIRU1sUE9WUlJEalwvNkwxK2JvR01YMnhLVEhkRllhMktncjZMV0VOQzI2KzN4bGMwV2RqOE9TZm41UDZ3RWsxT2xzQ2lDVU0xclp6dz09IiwibWFjIjoiNjlhOTRmNDcxODc4ZTBmNTFkZmRjNjQ3ZTYzMjBjYmU4MzQzYWE2YWNmOTQ5NTllYmY5MjI4YzVlYWI1ODU3YiJ9

              
 

Ads
';
Advertisement
x