Ngày thứ hai sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc 

             khánh là cuộc thi vật lý cấp tỉnh, phải đi thi ở ngoại tỉnh. 

             Trường học thuê hẳn một chiếc xe 

             đưa đón, chiều hôm trước tan học, cả lớp thi đấu cùng nhau lên xe đi 

             luôn. 

             Phải giành được giải nhất cấp tỉnh mới 

             đủ tư cách dự thi cấp quốc gia. 

             Lớp thi đấu tổng cộng 26 người, chỉ 

             có Chu Vãn và Khương Ngạn là có hy vọng giành giải nhất. 

             Trên xe, hai người ngồi cạnh nhau. 

             Đêm qua Chu Vãn ngủ không 

             ngon, vừa lên xe đã tranh thủ ngủ bù, còn Khương Ngạn thì ngồi cạnh 

             xem lại sổ ghi các lỗi sai. 

             Đến nơi thì trời đã tối sầm. 

             Thầy phụ trách đứng đầu hàng dặn dò: 

             "Mọi người ở theo cặp, lát nữa bữa tối sẽ được đưa tận phòng. Tối nay đừng 

             gọi đồ ăn ngoài, lỡ đau bụng thì bao nhiêu công sức chuẩn bị uổng hết." 

             Chu Vãn được xếp ở chung phòng với 

             một cô gái có khuôn mặt dễ thương tên là Hoàng Giai. Tính cô hoạt bát, lập 

             tức mỉm cười chào "Hi". 

             Trường rất coi trọng kỳ thi này, để bọn 

             họ nghỉ ngơi tốt nên chỗ ở cũng được sắp xếp khá ổn. 

             "Chu Vãn, lát nữa tắm trước hay xem 

             sách trước?" Hoàng Giai hỏi. 

             "Thế nào cũng được." 

             "Thế cậu tắm trước đi nhé, lát nữa 

             tôi ra ngoài một chút, về rồi tắm." 

             "Ừ." 

             Chu Vãn gọi điện cho bà nội trước. 

             Tắm xong đi ra thì Hoàng Giai vừa 

             về, đang đứng ở cửa vẫy tay chào ai đó: "Ngủ ngon nhé, ngủ sớm đi, mai thi 

             cố lên." 

             Bên ngoài là giọng con trai, giọng điệu 

             dịu dàng, cười nói: "Em cũng vậy, ngủ ngon." 

             Hoàng Giai đóng cửa, quay đầu thấy 

             Chu Vãn: "Tắm xong rồi à?" 

             "Ừ, bên trong vẫn ấm, mau vào tắm 

             đi." 

             Hoàng Giai xoa tay: "Được, 

             ngoài trời lạnh thật đấy, mới tháng mười mà cứ như sắp vào đông." 

             Chu Vãn ngồi xuống bàn, lấy mấy bộ 

             đề dự đoán đã làm ra xem lại. Chẳng bao lâu Hoàng Giai cũng tắm xong, 

             ngồi xuống bên cạnh cùng ôn. 

             Điện thoại của cô rung liên tục, thỉnh thoảng 

             lại cười khúc khích, mắt cười tít lại. Một lúc sau, cô nghiêng đầu: "Chu 

             Vãn, có bạn trai chưa?" 

             "Hả?" Chu Vãn lắc đầu: 

             "Chưa." 

             "Cậu xinh thế sao không yêu, chắc 

             nhiều con trai thích lắm." Hoàng Giai nhún vai: "Thật ra 

             lúc mới lập lớp thi đấu tôi còn tưởng cậu với Khương Ngạn là 

             một đôi." 

             Chu Vãn ngạc nhiên: "Sao lại 

             thế được, tôi với Khương Ngạn chỉ là bạn thôi." 

             "Vì hạng nhất với hạng nhì, lại còn 

             ngồi cùng bàn. Nhưng sau này tôi nhìn ra là không phải." Hoàng Giai nói: 

             "Với lại tôi thấy yêu Khương Ngạn chắc chán lắm, đầu óc cứng nhắc, 

             mọt sách, đẹp trai mà phí." 

             Chu Vãn nghĩ rồi nói: "Yêu tôi 

             chắc cũng chán thôi." 

             "Không đời nào!" 

             Giọng Hoàng Giai khoa trương: 

             "Cậu xinh cực luôn ấy! Tính nhìn cũng hiền, dịu dàng, chắc chắn bao chàng 

             mê kiểu như cậu." 

             Quả thực đã có không ít chàng trai tỏ 

             tình với Chu Vãn. 

             Nhưng cô đều viện cớ còn nhỏ, phải lo học 

             để từ chối. 

             Chu Vãn hỏi: "Thế cậu yêu 

             chưa?" 

             "Vừa nãy tôi đi dạo với bạn trai đấy." 

             Cô lấy điện thoại ra mở ảnh: "Xem này, bạn trai tôi." 

             Là ảnh chụp đôi, má áp má, nụ cười ngọt 

             ngào. 

             Chàng trai là một bạn nam cao ráo, đeo 

             kính trong lớp thi đấu. 

             Nhìn bức ảnh ấy, Chu Vãn bỗng 

             nhớ lại dáng vẻ của Lục Tây Kiêu hồi đang yêu. 

             "Hoàng Giai: " Chu Vãn hỏi, 

             "yêu là cảm giác thế nào?" 

             "Vui lắm chứ. Gặp cậu ấy là vui, nói 

             chuyện với cậu ấy cũng vui. Tuy đôi khi cãi nhau, nhưng cậu ấy dỗ tôi 

             ngay." Nhắc tới chuyện này, mặt mày Hoàng Giai ngập tràn hạnh 

             phúc. 

             Chu Vãn khựng lại. 

             Hoàng Giai ghé sát tám chuyện: 

             "Cậu hỏi thế, có phải đang thích ai không?" 

             "… Không đâu mà." 

             "Không là không gì! Phản ứng này là 

             có chắc rồi! Ai thế, ai thế?" 

             Chu Vãn không biết giải thích thế 

             nào. 

             May là Hoàng Giai không gặng hỏi, 

             hai tay chống cằm, tặc lưỡi mấy tiếng, rồi bỗng nói: "Dù sao tôi thấy, miễn 

             đừng là Lục Tây Kiêu lớp tôi là được." 

             Chu Vãn khựng lại, nghiêng đầu 

             nhìn. 

             Hoàng Giai: "Tuy bao nhiêu con gái 

             thích cậu ta, nhưng tôi cứ có cảm giác, yêu kiểu con trai như cậu ta thì chỉ 

             vui lúc đầu, về sau thể nào cũng thấp thỏm lo sợ, toàn nghĩ quẩn." 

             Đúng lúc đó, điện thoại Chu Vãn rung. 

             [6] gửi tới một tin nhắn. 

             Chu Vãn như có tật giật mình, vội cầm 

             máy mở ra. 

             [6: Không ở phòng chơi điện tử à?] 

             [Chu Vãn: Hôm nay tôi không ở, đi ngoại 

             tỉnh thi, phòng chơi điện tử chắc vẫn mở, cậu có thể đến.] 

             [6: Bao giờ về?] 

             [Chu Vãn: Chiều tối ngày kia.] 

             Cô ngập ngừng, lại bổ sung một câu: 

             [Chu Vãn: Có chuyện gì à?] 

             Lục Tây Kiêu không trả lời nữa. 

             Chu Vãn xem sách thêm một lúc rồi 

             đi ngủ sớm. 

             … 

             Thi trong hai ngày. 

             Đề năm ngoái dễ, thường thì năm nay sẽ 

             khó, quả nhiên đúng như vậy. 

             Chu Vãn buộc gọn tóc, tĩnh tâm làm 

             bài. 

             Thật ra Chu Vãn hợp với đề 

             khó; càng khó thì càng dễ kéo giãn khoảng cách. 

             Môn cuối kéo dài ba tiếng, chuông báo hết 

             giờ vang lên. 

             Nhiều người còn bỏ trống cả nửa bài. 

             Có bạn coi trọng kỳ thi này, vừa nộp bài 

             xong đã sụt sùi. 

             Chu Vãn thu dọn đồ bước ra khỏi 

             phòng thi, xuống lầu thì gặp Khương Ngạn. 

             "Thi thế nào?" 

             "Cũng ổn, hai câu nhỏ cuối của câu 

             áp chót tôi không làm được." Chu Vãn nói. 

             "Câu đó à, câu nhỏ thứ hai tôi làm 

             ra, câu thứ ba viết được nửa rồi cũng không làm tiếp nổi." 

             Xem ra Khương Ngạn phát huy rất 

             tốt. 

             Chu Vãn mỉm cười, nhận ra trạng 

             thái cậu khác thường: "Hôm nay hình như cậu vui lắm?" 

             "Ừ." Trên mặt Khương Ngạn hiếm 

             khi bộc lộ nụ cười sảng khoái như vậy: "Hôm nay bố tôi đến đón." 

             Trường đã họp phụ huynh nhiều lần, Chu 

             Vãn chưa từng gặp bố mẹ Khương Ngạn. 

             Cô biết Khương Ngạn do ông bà 

             ngoại nuôi lớn, nghĩ chắc bố cậu ấy thường xuyên làm việc xa nhà. 

             Chiếc xe đưa đón chở cả đoàn về thành 

             phố Bình Xuyên, trả họ về trường học. 

             Đến nơi thì trời đã tối. 

             Vừa xuống xe, Khương Ngạn chạy 

             thẳng tới một chiếc ô tô đen bóng trước cổng trường; đầu xe có một tượng nhỏ mạ 

             vàng. Dù chẳng rành xe, Chu Vãn cũng biết đó là loại gì. 

             Cửa kính xe hạ xuống. 

             Khương Ngạn cười: "Bố, bố đợi 

             lâu rồi à?" 

             Người đàn ông áo vest bảnh bao cũng cười: 

             "Không lâu, bố cũng vừa tới. Lên xe đi, bố đưa con đi ăn." 

             "Vâng." Khương Ngạn quay 

             đầu vẫy tay chào tạm biệt Chu Vãn. 

             Người đàn ông hỏi: "Đây là bạn cùng 

             lớp à? Lên cùng đi, chú đưa cháu về nhà." 

             "Không cần đâu chú." Chu 

             Vãn nói: "Cháu ra phía trước bắt xe buýt là tiện lắm rồi." 

             Chu Vãn từng gặp bà ngoại của Khương 

             Ngạn, là một bà cụ rất mộc mạc, cũng biết nhà cậu không khá giả, bởi 

             thế cậu mới luôn ôm khát vọng thành công. 

             Hơn nữa, bố cậu ấy… hình như trông quen 

             quen. 

             Nhưng Chu Vãn tự biết mình đâu 

             có tư cách để thấy 'quen mặt' kiểu người như vậy. 

             Cô nghĩ chắc do ảo giác, rồi một mình đi 

             về hướng trạm xe buýt. Đi được nửa đường, cô bỗng khựng chân, chợt nhớ ra- 

             Đó là… cha của Lục Tây Kiêu. 

             Lần trước ở bệnh viện cô từng thoáng gặp 

             một lần. 

             Người đàn ông lái chiếc xe sang ban nãy hình như chính 

             là cha của Lục Tây Kiêu. 

             Ngay sau đó, cô lại nhớ tới đánh giá trước 

             đây của Khương Ngạn về Lục Tây Kiêu. 

             Cậu ấy nói, Lục Tây Kiêu chỉ dựa 

             vào tiền nhà mà ăn chơi phung phí, sống mòn qua ngày; nhưng một khi rời 

             khỏi gia đình thì chẳng là gì cả. 

             Rốt cuộc chuyện này là thế nào… 

             Còn chưa kịp nghĩ kỹ, phía trước bỗng có 

             tiếng gọi gấp gáp. 

             "Này, bạn học nhỏ!" Tưởng Phàm thở 

             hồng hộc chạy tới: "Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi!" 

             "Cậu… cậu gọi thẳng tên tôi là được." Chu 

             Vãn không kìm được lùi lại một bước, khẽ hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì 

             à?" 

             "Cậu có liên lạc với Kiêu 

             không?" 

             Chu Vãn sững ra: "Tối qua có 

             liên lạc." 

             "Mẹ kiếp, thằng điên Lạc Hà lần 

             trước bị Kiêu dập cho một trận nên ôm hận tới giờ, đêm qua thừa lúc cậu ấy chỉ 

             có một mình liền chơi bẩn!" 

             Tim Chu Vãn giật thót: "Vậy cậu ấy có sao không?" 

             "Giờ chính vì không biết cậu ấy thế 

             nào nên tôi mới sốt ruột." Tưởng Phàm mồ hôi vã đầy trán: 

             "Gõ cửa thì không phản ứng, gọi điện thì cúp máy. Mẹ nó, may mà còn cúp được, 

             ít nhất chứng tỏ là còn sống." 

             "Đánh nặng lắm à?" 

             "Không rõ. Tôi thấy ở đó có một 

             vũng máu, chắc bọn nó có dùng dao. Bình thường thì không sao, chẳng hay lại trúng 

             đúng cái ngày hôm qua." 

             Chu Vãn: "Hôm qua, có chuyện gì 

             sao?" 

             Vốn không định nói, nhưng nhìn đôi mắt 

             trong veo của Chu Vãn, trong tình cảnh này anh đúng là hết cách, đành nói 

             tuốt tuột: 

             "Hôm qua là ngày giỗ mẹ Kiêu. Mẹ cậu 

             ấy mất năm đó là cú sốc rất lớn với cậu ấy. Năm nào tới ngày này cậu ấy chẳng 

             nói gì, nhưng tâm trạng nặng nề u ám hẳn." 

             Tưởng Phàm thở dài: "Tôi chủ yếu 

             sợ cậu ấy bị thương mà kệ, vết nhẹ thì thôi, chứ đã có dao rồi, không chú ý lỡ 

             nhiễm trùng thì rắc rối lắm, thậm chí nguy hiểm tính mạng." 

             Chu Vãn nhíu mày: "Vậy cậu có 

             cách gặp cậu ấy không?" 

             "Nếu có cách thì tôi đã không đến 

             tìm cậu!" 

             "……" 

             "Cậu đến nhà cậu ấy một 

             chuyến đi, biết đâu cậu ấy chịu gặp cậu." 

             "Hả?" 

             "Tôi xin em đấy." 

             "……" 

             Chu Vãn cầm địa chỉ Tưởng Phàm đưa, 

             lần tới một căn nhà nhỏ kiểu Tây, cách nhà cô hai con phố, đường 

             núi số 18. 

             Đó là một căn nhà nhỏ kiểu Tây 

             đã có tuổi, ba tầng, có một khu vườn con; chỉ là bỏ bê không chăm, cỏ dại mọc 

             cao tới ngang hông. Trên một mặt tường bên hông nhà, dây leo phủ kín cả bề mặt. 

             Hoang phế, mà lại toát ra thứ hoang dại 

             thô mộc không chút tô điểm. 

             Chu Vãn sợ Lục Tây Kiêu thực 

             sự xảy ra chuyện. 

             Cánh cổng sắt bên ngoài không khóa, đẩy 

             một cái là mở, phát ra tiếng rít chói tai. 

             Cô đảo mắt nhìn quanh, chậm rãi bước 

             vào. 

             Cửa trong đóng kín, cô bấm chuông, đợi rất 

             lâu cũng không ai ra mở. 

             Cô ngừng lại giây lát, rồi lấy điện thoại, 

             bấm gọi cho Lục Tây Kiêu. 

             Không nghe tiếng chuông, chỉ là những tiếng 

             "tút" trầm đục nối nhau. 

             Đến cuối cùng, vang lên giọng nữ lạnh 

             lùng-Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. 

             Chu Vãn nhíu mày, gọi lại lần nữa. 

             Vẫn như cũ. Đúng lúc cô tưởng Lục 

             Tây Kiêu sẽ không nghe, tiếng "tút" bỗng dừng, đầu dây kia im 

             phăng phắc, chỉ còn tiếng thở rất khẽ của anh. 

             "Lục Tây Kiêu." Chu Vãn khẽ 

             gọi. 

             Anh vẫn không nói. 

             Hàng mi Chu Vãn khẽ run, dịu 

             giọng: "Tôi đang ở trước cửa nhà cậu." 

             Hai giây sau, cuộc gọi bị cúp. 

             Đầu ngón tay cầm điện thoại của Chu 

             Vãn siết nhẹ. Cô thả tay, nhét máy vào túi, nắm quai balô, khẽ thở dài. 

             Ngay cả Tưởng Phàm, bạn thân của cậu 

             ấy, còn bó tay, mình thì có thể làm gì đây. 

             Đứng trước cửa một lúc, cô quyết định ra 

             hiệu thuốc mua ít gạc và cồn sát trùng, rồi mua chút đồ ăn mang về để trước cửa 

             cho anh. 

             Vừa quay người định đi, ổ khóa "cạch" 

             một tiếng, cửa mở. 

             Trong nhà rất tối, không bật một 

             ngọn đèn. 

             Lục Tây Kiêu áo trắng quần xám, tóc 

             tai rối bời, hàng mi rủ xuống hắt một lớp bóng. Anh vô cảm, từ trên cao nhìn xuống 

             cô gái trước cửa. 

             Chu Vãn vừa xuống xe khách đã tới 

             thẳng đây, vai còn đeo chiếc balô nặng trĩu, tóc đen xõa tới ngang ngực, rủ xuống 

             bên má, khiến khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay càng thêm nhỏ và trắng, đôi mắt đen 

             như mực nhìn anh yên tĩnh mà dịu dàng. 

             Trông càng lạc lõng so với khung cảnh 

             xung quanh. 

             Lục Tây Kiêu buông tay nắm cửa, 

eyJpdiI6InhhcVJPUUpEWndNK0M2YnNMT2R1anc9PSIsInZhbHVlIjoiUVl0QmVtXC9RQlZSQVRtd3l2MXF3MUpGMDlsXC80QXdZSlZyR1wvMkJPTkphQ3VNUkFWU0k2VjdUOUNwUEloZ3B6THdzTFBhdGdJc0pcLzdsREI5XC9mK0pGbkJmZ2JXRXhWUTZRK0lcL252SjFWWUg3NzNSeTlCYUJrRTNqaTFmMWc5TkV1Qkt2ZlFZVmwraVhGaVZpYXdTdU5KWlZwWHpQakRmRlZcL0RBWFhKcExQQ3RjSlhHRXJFWmtlTjkreW01MDdqU3NnbGJuMkszNytwUW13ZzFnUnVsanNDWkljN2ZjekF1d3MzOUJEc1JySFdhbUkyajRBSFhKTHQyeWhmaDZXaWlUVVJSc2hwREZwaG5tc2QwRURHbENMWFJpMDJHcm5nTGlnZ3pBNEpNeXNRZitjVGRoajQrSnl6anNUK1RYblluIiwibWFjIjoiOGEyMWI0ZGUyMGNlZDViODgzMmYzNjY3ZTA0YjdhNDhhMDViOWVjZGJkNzNiYWQ2OTA3YmVkMGExMWEzMTgyOSJ9
eyJpdiI6IktKbStSKzd1aEtqTVd5WTdsVnQ0UEE9PSIsInZhbHVlIjoibnFTbHBBVzkyb1d4bmxVVXloaldsQllkeU5zeldtU0VTYjM2T1pubTF5Y3N2cFF3bVVSU3pvKzNvQUZLRWVqaHFscmYrREV6WXhxQzBrUjVFM2dYV2prNXJQUW9rTkNPWTdIaUxURzJrRlwvU2hBdlZ6Z0F3amRzeHp5QlVVTzc4WEdXWHhLV3cxXC9BQ2s5ejlMcFEzUzZiUjk5Sk13VFwvUGRJYmlnQnVVaitzWXdqM0h5MmY5UjdZejAzMXR3eGMxIiwibWFjIjoiYzBmZjkwYWE1OThhZDUzZGZjZTgyMDJlZjc3YjUyNDc0ZDRkNjIzNWYxMGJjMDNlYTJjM2I5ZjI1ZWQyYjRjOCJ9

              
 

Ads
';
Advertisement
x