Sau khi Chu Vãn nhắn lại cho anh một tiếng 'ừ', chưa đến mười lăm phút, Lục Tây Kiêu đã tới phòng chơi điện tử.
Anh hình như vừa tỉnh ngủ, bên má còn lờ mờ in vệt đỏ, tóc tai rối bời. Vì còn ngái ngủ và mệt mỏi nên cả gương mặt càng thêm lạnh lùng, xa cách. Áo đen quần đen, lạnh lẽo đến gai người.
Trời đã tối đen rồi, giờ mới ngủ dậy à.
Anh đi thẳng tới trước mặt Chu Vãn, một tay móc ví, một tay châm thuốc, đặt năm trăm tệ lên bàn trước mặt cô.
Chu Vãn nạp năm trăm vào thẻ game của anh rồi đưa lại: "Xong rồi."
Lục Tây Kiêu không đi, vẫn tựa bên mép bàn hút thuốc, phảng phất vẻ lấc cấc bất cần. Rồi anh ngẩng mắt nhìn cô, đáy mắt phẳng lặng, sâu như một hồ nước.
Phần lớn thời gian, Chu Vãn cảm thấy Lục Tây Kiêu không phải người ưa náo nhiệt; dù anh có cả đám bạn ồn ào lêu lổng và bên cạnh chưa bao giờ thiếu con gái, nhưng có vẻ những thứ ấy chẳng mấy khiến anh hứng thú.
Như bây giờ, vừa mới tỉnh giấc, lớp vỏ bông đùa dễ gần bị xé toạc, sự lạnh nhạt trần trụi tràn ra, một vẻ u tối dửng dưng bao trùm lấy anh.
Anh nhướng mày: "Không nhận ra tôi nữa à."
Chu Vãn gọi thẳng tên anh: "Lục Tây Kiêu."
Khóe môi anh kéo ra nụ cười, giọng khàn như bị cảm.
Cũng phải, trời trở lạnh thế này mà mặc phong phanh, không bị cảm mới lạ.
Anh búng tàn thuốc, hơi ngẩng cằm: "Thế là giả vờ không quen tôi hả?"
"…"
Chu Vãn không hiểu anh ám chỉ gì.
Là chỉ việc cô không quấn lấy anh như mấy cô gái kia, hay chỉ chuyện chiều hôm nghỉ lễ trông thấy anh mà giả vờ không thấy.
Ngập ngừng một chút, hàng mi cụp xuống, cô khẽ hỏi: "Cậu có bạn gái chưa?"
Cô hỏi rất thẳng.
Lục Tây Kiêu chau mày, có vẻ không hiểu sao cô lại hỏi vậy: "Chưa."
Rồi anh nhớ tới cảnh chiều hôm đó, lại nói: "Cô đó không phải."
"…"
Chu Vãn sững ra, vô thức mân mê ngón tay: "Ồ."
Sắp phải tham gia cuộc thi vật lý, cô không muốn phân tâm để tán gẫu với Lục Tây Kiêu, nhanh chóng cắm đầu làm bài.
Còn Lục Tây Kiêu thì đứng cạnh chơi game. Anh đã quá quen mấy máy ở đây, dễ như bỡn lại thắng được một xấp phiếu tích điểm.
Vài cô gái xung quanh nhìn mà trầm trồ, xì xào rộn ràng.
Không nghi ngờ gì, Lục Tây Kiêu rất hút các cô gái tuổi này.
Có mấy người lấy hết can đảm lên xin số liên lạc, anh không cho, thờ ơ từ chối hết.
Chu Vãn nghe động bên đó, ngẩng mắt nhìn một cái rồi lại cúi xuống.
Làm xong hai đề thi, ánh sáng trước mặt bỗng bị che lại.
Cô ngẩng đầu.
Lục Tây Kiêu đứng trước mặt, đặt một xấp phiếu tích điểm dày cộp lên bàn cô.
"Nhiều thế…" Chu Vãn giật mình.
Lục Tây Kiêu gõ gõ mặt bàn: "Hết ca chưa?"
Chu Vãn liếc giờ, mới phát hiện đã mười một giờ đêm, trong phòng chơi điện tử ngoài hai người bọn họ thì vắng tanh.
"Tan rồi." Chu Vãn nói: "Để tôi nhập điểm cho cậu đã."
Dày thế này, chỉ nhập thôi cũng mất mấy phút. Nhìn con số trên máy, đã hơn bốn mươi nghìn điểm: "Đổi quà không?"
Anh rút điếu thuốc, gõ gõ xuống mặt bàn: "Cứ để dành đó."
Chu Vãn trả thẻ cho anh. Anh vẫn chưa đi. Đợi cô thu dọn đồ đạc, hai người cùng rời khỏi phòng chơi điện tử.
Anh phả ra một hơi khói.
Thật ra trông anh lúc hút thuốc rất đẹp mắt.
Chu Vãn nhìn đường nét nghiêng của anh qua làn khói, khẽ nói: "Cậu hút thuốc suốt."
Anh cụp mắt: "Có ám mùi vào người cậu không?"
Chu Vãn khẽ lắc đầu.
Quách Tương Linh cũng hút thuốc. Khi ấy không có tiền, bà hút loại thuốc lá dành cho nữ, mảnh và dài, nhưng mùi lại hắc kinh khủng. Chu Vãn ngửi quen từ nhỏ.
Hai người đi cùng nhau trên con phố yên tĩnh không một bóng người.
Mưa thu vừa dứt, lá úa rụng đầy đất, giẫm lên sào sạo.
Lục Tây Kiêu bỗng hỏi: "Ăn mì không?"
Chu Vãn khựng bước, gật đầu: "Được."
Vẫn là quán mì cũ ấy. Lần này chú Khang chẳng cần hỏi, trực tiếp ngoái đầu vào bếp trong gọi: "Hai tô mì thập cẩm!"
Chu Vãn lại tranh trả tiền.
Để ý thấy ánh mắt Lục Tây Kiêu nhìn mình, cô nghĩ có lẽ đi với con gái anh không thích kiểu này, bèn ngập ngừng giải thích khẽ: "Trong phòng chơi điện tử cậu nạp nhiều tiền quá, tôi có phần trăm hoa hồng, đáng lẽ nên mời cậu."
Anh nhướn mày.
Cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Chỉ là giờ tôi chỉ mời được món rẻ thôi."
Anh cười: "Ừ, sau này mời tôi món đắt."
Lúc tâm trạng tốt, những câu nửa nạc nửa mỡ như thế tuôn ra nhẹ như không, bảo sao khiến bao cô gái chẳng dứt nổi.
Lục Tây Kiêu ít nói, Chu Vãn cũng vậy. Hai người lặng lẽ ăn xong, rồi đứng dậy đi.
Trước đây Lục Tây Kiêu từng đưa cô về một lần, hôm nay là lần thứ hai.
Chu Vãn không nghĩ anh cố ý đưa mình về, chắc chỉ vì tiện đường.
Nhưng Quách Tương Linh hiện đâu còn ở khu này nữa?
Khu này đa phần là nhà cũ, xa khu đô thị sầm uất đang phát triển. Quách Tương Linh thì ở nơi bây giờ giá nhà cao nhất.
Chu Vãn chỉ nghĩ ra một lý do.
Lục Tây Kiêu đã dọn ra ở riêng.
Cũng không khó đoán, trông anh có vẻ rất chán ghét Quách Tương Linh.
"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn chạy mấy bước lên phía trước, theo sát anh.
Anh nghiêng đầu.
"Nhà cậu cũng gần đây à?"
"Tôi ở một mình." Anh nói: "Đi thêm chút nữa."
Quả là vậy.
Cách đây hai con phố có một khu tập thể cũ, có mấy căn nhà kiểu Tây đã lâu năm. Tuy không bằng biệt thự bây giờ, nhưng hai mươi mấy năm trước thì những căn nhà kiểu Tây ấy là thời thượng nhất.
Có lẽ anh ở một trong mấy căn nhà cũ đó.
Tới trước nhà Chu Vãn, cô vẫy tay với Lục Tây Kiêu: "Tôi vào đây, tạm biệt."
Anh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Chu Vãn bước vào cầu thang, lại ngoái nhìn anh một cái rồi thu ánh mắt về.
Khu tập thể cũ không có thang máy, cô chạy lên tầng, đến chỗ rẽ giậm chân mạnh để bật đèn cảm ứng. Đèn lần lượt sáng lên, tới tầng ba nhà cô thì đèn hỏng, không sáng.
Chu Vãn mở khóa vào nhà: "Bà nội."
Không động tĩnh.
Ngủ rồi sao?
Hiếm lắm hôm nay bà mới không khó chịu, có thể ngủ yên một giấc rồi.
Cô tháo cặp, dụi mắt, định thức thêm làm nốt ít bài. Đúng lúc đó, cô lờ mờ nghe thấy tiếng thở dồn dập từ phòng ngủ của bà nội.
Tim cô thắt lại, lao vào phòng.
Cụ già tóc bạc phơ co quắp trên sàn, thở rất khó nhọc, như không thở nổi, ngón tay bấu chặt vào ngực trái. Dưới đất còn có chất nôn.
Chu Vãn nhào tới, đỡ bà dậy trong vòng tay: "Bà nội, bà nội… bà làm sao thế, bà đừng dọa con…"
Mặt bà trắng bệch, mồ hôi túa thành từng hạt lớn trên trán, thân người co giật từng chặp.
Chưa từng gặp chuyện thế này, Chu Vãn hoảng loạn đến luống cuống tay chân, bình tĩnh thường ngày biến mất sạch - cô không sao tưởng tượng nổi nếu không còn bà nội thì phải làm sao.
Nếu ngay cả bà nội cũng đi rồi, cô thật sự chỉ còn lại một mình, trơ trọi.
*
Lục Tây Kiêu chưa đi xa.
Dù về nhà cũng chỉ trống trải lạnh lẽo, anh không vội.
Bỗng nghe tiếng hô phía sau.
"Lục Tây Kiêu!"
Lần đầu anh thấy một Chu Vãn như vậy: nước mắt giàn giụa, hơi thở rối loạn vụn vỡ, chênh vênh bên bờ sụp đổ.
Cô nắm chặt cổ tay anh như bấu được mảnh ván cuối cùng giữa biển khơi, giọng nghẹn lại run rẩy: "Bà nội tôi… bà kỳ lắm, như thở không nổi, phải làm sao bây giờ, Lục Tây Kiêu, phải làm sao…"
"Chu Vãn."
Lục Tây Kiêu đặt tay lên vai cô, cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô. Con ngươi đen nhánh như vũng lầy khiến người ta sa vào.
Giọng anh bình tĩnh, điềm nhiên mà kiên định: "Gọi cấp cứu chưa."
Dưới ánh nhìn của anh, Chu Vãn dần lấy lại lý trí, lập tức móc điện thoại bấm 120 - số cấp cứu.
*
Tiếng còi cứu thương xé tan màn đêm tĩnh mịch.
May mà tối nay bác sĩ Trần trực, hiểu rõ bệnh tình của bà nội, nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu, thở oxy, đo nhịp tim…
Chu Vãn đứng ngoài phòng cấp cứu, mồ hôi lạnh vã ra toàn thân, còn chưa hoàn hồn sau cơn hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, môi dưới bị cắn đến rướm máu.
Lục Tây Kiêu đứng bên cạnh nhìn cô.
Thấy vết rách trên môi càng lúc càng sâu, máu sắp rỉ ra, anh bước lên một bước, giơ tay, đầu ngón tay mát lạnh vương mùi thuốc lá khẽ chạm vào má cô.
Chu Vãn bừng tỉnh, giật mình ngẩng lên nhìn anh, môi mới chịu thả lỏng.
"Sao thế?" cô hỏi.
"Không." Lục Tây Kiêu thu tay, nhét vào túi, nhàn nhạt: "Tôi xuống dưới một lát."
"Ừ."
Ngập ngừng, Chu Vãn lại nói: "Cảm ơn cậu."
Lục Tây Kiêu không đáp, quay người đi xuống.
Chu Vãn tưởng anh về rồi, không ngờ chừng mười mấy phút sau anh quay lại, trên tay cầm hai chai nước.
Anh vặn nắp, đưa cho cô.
Chu Vãn nói cảm ơn, uống một ngụm, miệng khô và cổ rát đều được làm dịu.
Đèn xanh phòng cấp cứu vẫn sáng mãi, ngoài cửa chỉ có hai người. Chu Vãn ngồi, Lục Tây Kiêu lười biếng tựa tường, cả hai im lặng, không ai nói gì.
Chu Vãn biết, theo lẽ thì cô nên bảo Lục Tây Kiêu về trước, không cần ở lại với cô.
Nhưng cô thật sự không còn sức để mở miệng với anh.
Ngoài ra còn một lý do nữa: cô sợ.
Cô sợ hôm nay sẽ nhận một kết quả xấu, định mệnh buộc cô phải cô độc suốt quãng sau, ít nhất ở khoảnh khắc phải đối diện sự thật ấy, vẫn có người ở bên cạnh.
Thực tế cho thấy, Lục Tây Kiêu là một người đồng hành rất tốt.
Sự có mặt của anh rất rõ rệt, chỉ cần đứng đó thôi cũng không ai có thể bỏ qua.
Mà anh lại rất yên tĩnh, lặng lẽ đứng bên, không quấy rầy.
Từng phút từng giây như cực hình, cho tới khi đèn phòng cấp cứu tắt.
Y tá đi ra nói mọi chuyện suôn sẻ.
Chu Vãn bủn rủn cả người, dây thần kinh căng chặt cuối cùng cũng buông lỏng, nước mắt tức thì trào ra không ngừng.
Tiếp sau là một loạt bận rộn chạy đôn chạy đáo. Bà nội được chuyển vào phòng bệnh, Chu Vãn tới phòng bác sĩ Trần hỏi tình hình của bà.
Giữa đêm mà bệnh viện vẫn nhiều người đến vậy, kể biết bao nỗi khổ đau của cõi đời.
Làm xong hết mọi việc, Chu Vãn mới sực nhớ còn chưa đóng viện phí phẫu thuật.
Bác sĩ Trần ngạc nhiên nhướng mày: "Em đóng rồi mà?"
Chu Vãn khựng lại.
Bác sĩ Trần mở máy tính tra: "Em xem, còn đóng trước tiền phòng nửa tháng nữa."
"Nhưng em chưa đóng mà."
Đúng lúc có cô y tá bước vào: "Là cậu con trai đứng cạnh em lúc làm phẫu thuật xuống đóng tiền đó."
Chu Vãn sững người.
Lục Tây Kiêu?
Lần anh xuống dưới ấy, không chỉ mua nước, còn đóng cả viện phí giúp cô.
Khoảnh khắc ấy, lòng Chu Vãn ngổn ngang.
Cô hỏi y tá số tiền, định ít hôm nữa trả lại cho Lục Tây Kiêu, nhưng nghe con số xong thì im lặng - tạm thời cô không thể xoay nổi ngần ấy.
Ra khỏi phòng bác sĩ, Chu Vãn ghé phòng bệnh nhìn bà nội.
Lục Tây Kiêu đã đóng tiền phòng đơn.
Trong phòng yên tĩnh, có thể ngủ một giấc ngon.
Bà còn thuốc mê, chưa tỉnh ngay đâu. Chu Vãn rót một cốc nước đặt ở đầu giường, rời phòng bệnh, gửi cho Lục Tây Kiêu một tin nhắn.
[Chu Vãn: Cậu đang ở đâu?]
Một lúc sau, Lục Tây Kiêu trả lời.
[6: Dưới sảnh.]
*
Chu Vãn tìm thấy anh ở trước cổng bệnh viện.
Trong bệnh viện cấm hút thuốc, nên khoảng sân trước cổng mặc nhiên thành chỗ hút thuốc. Lục Tây Kiêu ngậm một điếu, chưa châm, điếu thuốc ngậm giữa răng, lúc lên lúc xuống, dưới ánh trăng, dáng người cao ráo, mang vẻ lãng tử.
"Lục Tây Kiêu."
Anh quay đầu, không nói gì.
"Cảm ơn cậu." Chu Vãn trịnh trọng nói lời cảm ơn.
Anh mỉm cười nhạt: "Tối nay cậu nói câu đó nhiều rồi."
"Lần này là cảm ơn cậu đã đóng viện phí giúp tôi." Chu Vãn nhìn anh nói: "Nhưng tôi chưa trả ngay được, cho tôi gom đủ rồi gửi cậu sau nhé?"
"Không cần." Anh cúi đầu, che gió châm thuốc, thờ ơ đáp: "Chẳng phải cậu cũng mời tôi ăn mì rồi à."
Chu Vãn ngẩn ra, khẽ nói: "Chênh lệch nhiều quá."
"Coi như hòa nhé."
Chu Vãn biết anh không thiếu tiền.
Có lẽ khoản viện phí đó với anh chẳng đáng kể, nhưng cô không thể nghĩ theo cách ấy - chẳng ai đương nhiên phải giúp cô.
Chỉ là, Lục Tây Kiêu có vẻ khác rất nhiều so với những gì cô từng nghĩ.
Cô từng nghĩ anh phóng đãng tùy hứng, lả lơi vô tình, quen lắm bạn bè lêu lổng, đánh nhau gây chuyện, ăn chơi trác táng, coi đời như trò đùa - một kẻ phóng khoáng đến mức chẳng mấy bận lòng chuyện gì, ai nấy.
Vì thế, cô mới muốn thử lợi dụng anh để trả đũa Quách Tương Linh.
Dù sao anh cũng chẳng thể thật lòng với cô, chẳng thể đau lòng.
Nếu mọi việc thuận theo kế hoạch của cô, chỉ cần một tháng - bạn gái của Lục Tây Kiêu chưa từng quá một tháng.
Chỉ một tháng, cô có thể trả thù Quách Tương Linh, rồi ai đi đường nấy.
Nhưng giờ cô phát hiện, Lục Tây Kiêu không như vẻ ngoài của anh.
Anh thật ra rất tinh tế, hơn nữa còn trở thành ân nhân cứu mạng của bà nội cô.
Lục Tây Kiêu kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ngồi xuống bậc thềm, nghiêng đầu nhìn cô: "Ngồi một lát đi."
Chu Vãn ngồi cạnh, có chút gò bó, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối.
Gió thu thổi mát rượi, chỉ là khuôn mặt vừa khóc xong hơi khô rát. Chu Vãn lau mặt, khẽ gọi: "Lục Tây Kiêu."
"Hửm?"
"Cậu có thích yêu đương không?" cô bỗng hỏi.
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu, ánh nhìn bỗng mang vẻ bỡn cợt.
Nhưng mắt Chu Vãn bình tĩnh thẳng thắn, đáy mắt trong veo.
Lục Tây Kiêu thu ánh mắt về, cười nhạt: "Không thích."
"Thế sao cậu lại có nhiều bạn gái thế?"
"Rảnh quá."
"Vậy cậu có thật sự thích họ không?"
Anh không trả lời, chỉ mỉm cười mập mờ, rất bất cần.
Chu Vãn hiểu ý, bèn hỏi: "Sao cậu chưa về?"
"Ừ."
"…"
Một lúc sau, Chu Vãn lại hỏi: "Vì sao cậu sống một mình?"
"Tôi ra ở riêng từ sớm rồi." Lục Tây Kiêu cười như không cười: "Huống hồ bố tôi còn dẫn đàn bà về nhà, thấy chướng thì lánh đi cho xong."
Anh nói thẳng băng.
Chu Vãn bứt cái da thừa ở khóe ngón tay, lỡ tay bật máu. Cô đưa lên môi ngậm nhẹ, vị tanh mùi sắt của máu lan trong miệng.
Mi mắt cô rung lên: "Cậu rất ghét người phụ nữ đó à?"
"Bà ta chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ không chịu nổi cái kiểu của Lục Chung Nhạc."
Lục Tây Kiêu chống hai tay ra sau, người ngả về sau, cằm hất lên, đường nét gọn gàng, trái cổ sắc lẻm, sắc lạnh đến mức giết người không dao.
Xung quanh là người ra người vào vội vã trong bệnh viện.
Anh nói bằng giọng rất bình thản: "Lục Chung Nhạc phản bội mẹ tôi, hại chết bà ấy, nên tôi không để ông ta sống yên."
Chu Vãn sững người.
Cô dĩ nhiên biết bố mẹ anh đã ly hôn, nhưng đây là lần đầu biết mẹ anh đã không còn.
"Xin lỗi." Cô cúi đầu khẽ nói.
Lục Tây Kiêu liếc cô, nhướn mày: "Ngoài cảm ơn với xin lỗi, cậu còn biết nói gì nữa không."
"…"
Lục Tây Kiêu liếc cô, bật cười, nửa đùa nửa thật, thờ ơ đáp: "Tôi giết cô ta."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất