Chu Vãn không trả lời ngay mà trước tiên đổi tên lưu của Lục Tây Kiêu trong máy.
Hai người khác nhau một trời một vực, ở trường học, gần như chẳng ai bao giờ ghép hai người họ vào với nhau.
Giữa đêm yên ắng thế này, Lục Tây Kiêu nhắn tin tới, khung thông báo bật lên trên đỉnh màn hình, hiện "Lục Tây Kiêu" gửi tin cho cô.
Ba chữ "Lục Tây Kiêu" như một điều cấm kỵ, như xé toạc tĩnh lặng, kéo đến một luồng gió lạnh tanh mùi máu.
Khiến cả đêm nay như nhuốm đầy dấu ấn riêng của anh.
Anh là kiểu người, chỉ một cử chỉ thôi cũng đủ để lại dấu ấn sâu trong lòng người ta.
Ban đầu Chu Vãn đổi ghi chú thành một chữ - "Lục".
Nhưng nhìn một lúc vẫn thấy chưa đủ, bèn đổi thành con số "6".
Cô nhìn con số "6" trên khung chat, cuối cùng như trút được gánh nặng mà thở phào, nhắn lại: [Cậu bị thương à?]
Anh gửi một tin thoại, chỉ vỏn vẹn một giây.
Chu Vãn vặn âm lượng xuống mức thấp nhất, lại trùm chăn kín đầu, sợ bị ai nghe thấy.
"Ừ."
Giọng nam sinh trầm khàn truyền sang. Anh đã uống rượu, vẻ lười nhác càng rõ, một chữ thôi cũng mang dấu ấn riêng của anh.
Vừa nãy nghe giọng anh gọi điện, Chu Vãn biết anh đi đánh nhau.
Cô ngừng một lát, ngồi dậy gõ chữ:
Gần anh có hiệu thuốc không, có thể nhờ dược sĩ giúp anh…
Chưa gõ xong, cô nghĩ tính Lục Tây Kiêu chắc sẽ không mở miệng nhờ người ta xử lý vết thương.
Cô xóa dòng chữ ấy, gõ lại:
Cậu tới hiệu thuốc mua cồn sát trùng, tăm bông với băng dán cá nhân loại lớn, làm giống hôm nay tôi…
Vẫn chưa gõ xong, Lục Tây Kiêu gọi thẳng điện thoại tới.
Lần này Chu Vãn sững người.
Hoàn toàn không ngờ Lục Tây Kiêu sẽ gọi điện cho cô.
Điện thoại rơi xuống giường, rung ù ù, cô luống cuống không biết có nên nghe không, mà lỡ nghe rồi thì nói gì.
Đến khi ngoài cửa vang tiếng ho của bà nội, sợ làm bà thức giấc, Chu Vãn hốt hoảng vuốt để nghe máy.
Cô còn thở dốc, đặt điện thoại lên tai, cố điều hòa nhịp thở.
Lục Tây Kiêu không nói gì, đầu dây bên kia chỉ có tiếng gió rít, đủ để biết cuộc gọi đã được kết nối.
Chu Vãn siết chặt điện thoại, lấy lại nhịp thở, khẽ: "Lục Tây Kiêu."
Anh bật cười, tiếng cười trầm ấm, khàn khàn.
"Cậu cười gì?"
"Ngủ rồi?"
Anh cười vì nghe được vẻ ngái ngủ trong giọng cô.
Làm người ta thức giấc, chẳng những không áy náy mà còn hả hê.
Chu Vãn mím môi.
Có lúc cô thấy Lục Tây Kiêu đúng là thằng con trai trẻ con thích trêu người, có lúc lại thấy anh mang vẻ chín chắn, lạnh nhạt vượt quá cái tuổi này.
"Giờ thì tỉnh rồi." Chu Vãn lí nhí: "Cậu đã băng bó chưa?"
"Chưa."
Cô nghe tiếng anh châm thuốc, rồi anh nói tiếp: "Tôi không biết."
Y như buổi chiều.
Tôi không biết.
Chẳng lẽ muốn cô sang đó bây giờ để băng bó cho anh sao?
Chu Vãn im lặng.
"Hơi đau." Trong giọng anh vương ý cười nhàn nhạt, nhẹ như không mà lại đè nặng lòng cô thêm: "Không băng thì mai có bị viêm không?"
"…"
Nếu đổi lại cô gái khác mến anh, nghe thế chắc đã phóng đi trong đêm.
Nhưng Chu Vãn đã quen thấy đủ loại bệnh tật trên người bố và bà nội, sẽ không vì mấy chuyện này mà hoảng hốt.
Nhớ lại vết thương trong bức ảnh anh vừa gửi, cô khẽ đáp: "Chắc là không. Cậu đừng chạm vào, đừng để dính nước là được."
Lục Tây Kiêu ngồi trên bậc thềm nơi con phố xe cộ như nước, gió lùa qua tóc và áo, tôn lên những đường nét thân hình sắc cạnh; đốm lửa đỏ ở đầu điếu thuốc lập lòe sáng tắt. Anh cười trong làn khói trắng xanh mờ mịt.
Như nghe được một phản ứng rất thú vị, anh cười đến rung lồng ngực.
"Chu Vãn."
Anh vừa cười vừa nói.
"Cậu đúng là nhẫn tâm thật đấy."
*
Ngày diễn ra cuộc thi vật lý càng lúc càng gần, đến cả giờ tự học trưa cũng không còn, bị trưng dụng để vào phòng thí nghiệm học lớp thi đấu.
Đề thi vật lý làm hết tờ này tới tờ khác, Chu Vãn vẫn chưa vượt được Khương Ngạn, lần nào cũng đứng nhì, may mà khoảng cách không lớn, luôn giữ trong năm điểm.
Giảng xong câu chốt của đề năm ngoái, bảng đen kín đặc các bước giải.
Chép xong ghi chép, Chu Vãn chống tay lên má nhìn ra ngoài cửa sổ, thả lỏng đầu óc cho nghỉ ngơi.
"Chu Vãn." Khương Ngạn đứng cạnh cô: "Uống nước không, tôi tiện đi rót."
Chu Vãn cảm ơn: "Tôi tự đi được."
"Không sao, ngồi đi." Khương Ngạn cầm cốc nước trên bàn cô.
Trong lớp thi đấu, ai cũng là tốp đầu giữa mấy trăm người trong khối, năm phút giải lao vẫn rất trật tự, chẳng ai ồn ào, không ầm bằng đám con trai ngoài sân bóng rổ.
Chu Vãn để ý thấy Lục Tây Kiêu cũng ở đó.
Anh dáng cao ráo, chân dài, người thon, dẫn bóng vượt người trơn tru, ném rổ, được mọi người reo hò.
Đã mấy ngày rồi cô không gặp anh.
Không biết do cô quá bận, hay do anh vốn không tới trường học.
Liên lạc cuối cùng giữa họ dừng lại ở cuộc gọi đêm ấy.
Anh cũng không đến Phòng chơi điện tử nữa.
Chu Vãn tuy có ý muốn tới gần anh, nhưng thật sự không có kinh nghiệm, nhất là đối diện Lục Tây Kiêu, như thể cô làm gì cũng bị anh nhìn thấu tâm tư.
Cô nhớ lại trước khi cúp máy tối ấy, anh nói gì.
"Chu Vãn, cậu đúng là nhẫn tâm thật đấy."
Chẳng lẽ vì cô không đi tìm anh nên anh giận?
Mà lúc đó nghe giọng cũng đâu giống đang giận.
Đúng lúc này, Chu Vãn thoáng thấy một cô gái chạy qua sân, đến sân bóng, đứng ở rìa sân, tay cầm một chai nước khoáng.
Có mấy cậu con trai trêu, đồng loạt nhìn về phía Lục Tây Kiêu.
Cô gái vẫy tay với anh, cười tươi tắn, vặn nắp rồi đưa cho anh.
Lục Tây Kiêu nhận lấy, ngửa đầu tu một ngụm.
Hàng mi Chu Vãn khẽ run, cô mím môi.
Cô chợt nhận ra một điều - thời gian độc thân giữa các mối tình của Lục Tây Kiêu chưa bao giờ dài, anh đã chia tay được một thời gian rồi.
Vậy cô gái này, là bạn gái mới của anh sao?
Nếu thật là bạn gái mới, mọi kế hoạch trước đây của Chu Vãn sẽ hủy bỏ hết.
Cô tuy muốn trả thù Quách Tương Linh, nhưng tuyệt đối không dùng cách này.
Cô không muốn làm tổn thương bất kỳ ai ngoài Quách Tương Linh.
"Nhìn gì thế?" Khương Ngạn đặt cốc nước ấm đầy lên góc bàn cô, nhìn theo ánh mắt cô.
Chu Vãn không để ý tia chán ghét loé lên trong mắt cậu ấy, chỉ nghe Khương Ngạn nói: "Luôn có những người rõ ràng có tất cả, lại chẳng bao giờ biết trân trọng."
"Cậu nói ai?" Chu Vãn hỏi.
"Lục Tây Kiêu."
Chu Vãn khựng một chút.
Khương Ngạn không phải kiểu người thích nói xấu sau lưng, chính xác là, bạn bè của cậu ấy không nhiều, ngày nào cũng vùi đầu vào sách vở và đề thi.
Đây là lần đầu cô thấy cậu ấy chủ động đánh giá một người.
"Cậu không thích hắn à?" Chu Vãn hỏi.
Khương Ngạn lắc đầu: "Chu Vãn, hắn với chúng ta vốn dĩ không cùng một loại người. Hắn dựa tiền nhà mà hoang phí cả ngày, ăn không ngồi rồi, phí phạm ngày tháng. Nhưng nếu rời khỏi nhà thì sao, hắn chẳng là gì hết."
Chu Vãn im lặng.
Cậu ấy nói tiếp: "Cậu có tin không, Chu Vãn, hai mươi năm nữa, chúng ta sẽ là những người lợi hại gấp trăm ngàn lần hắn, hắn sẽ bị chúng ta dẫm dưới chân."
Khương Ngạn không hề giấu sự cay nghiệt trong lời.
Chu Vãn ngừng lại một chút.
Thật ra cô không đồng tình với Khương Ngạn.
Trong thế giới bây giờ, thành tích không đại diện cho tất cả.
Muốn thành công, điểm số chỉ là một mảnh rất nhỏ; tầm nhìn, cơ hội, tính cách, bạn bè, bản lĩnh - những thứ ấy đều không thể thiếu.
Vậy mà cậu ấy vừa nói.
Lục Tây Kiêu sẽ bị dẫm dưới chân.
Chu Vãn nghĩ, cho dù tương lai một ngày nào đó anh thật sự sa sút, cũng không thể bị dẫm dưới chân.
Anh kiêu đến tự phụ, ngạo khí ngút trời, đầy những góc cạnh, sắc bén và phóng túng.
Người như thế, dẫu có phải làm lại từ con số không, dẫu có chết, cũng chẳng thể bị làm nhục.
Cuối cùng Chu Vãn chỉ cười, hỏi: "Khương Ngạn, cậu muốn trở thành người như thế nào?"
"Công thành danh toại." Khương Ngạn đáp: "Còn cậu?"
"Tôi chưa nghĩ kỹ." Chu Vãn nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Nhưng mong sau này, ít nhất tôi có thể trở thành một người lương thiện."
Khương Ngạn cười: "Với cậu, cái đó cũng tính là giấc mơ à?"
Chu Vãn mỉm cười, không bình luận.
*
Năm giờ chiều, chuông tan học vang khắp khuôn viên.
Kéo theo đó là kỳ nghỉ Quốc khánh bảy ngày, và một đống bài tập.
Giáo viên vật lý gọi Chu Vãn đến.
"Chu Vãn, thầy có tìm hiểu hoàn cảnh gia đình em, nên thành tích hiện tại của em khiến thầy rất vui và tự hào."
Giáo viên vật lý nói: "Nhưng kỳ thi lần này biết đâu sẽ là chiếc chìa khóa thay đổi cuộc đời em, em nhất định phải dồn tâm sức."
Chu Vãn gật đầu: "Dạ, em biết rồi thầy."
"Đừng nói suông nhé, biết rồi thì đừng quên làm." Giáo viên vật lý lấy từ ngăn kéo ra một xấp đề: "Đây là đề dự đoán thầy tổng hợp sau khi xem đề mấy năm trước, mang về xem kỹ đi, thời gian không còn nhiều, tranh thủ kỳ nghỉ Quốc khánh nghiền ngẫm hết. Bản kia lát nữa em đưa cho Khương Ngạn là được."
"Vâng, em cảm ơn thầy."
Ra khỏi văn phòng, muốn về lớp 1 phải đi qua một hành lang rất dài.
Đi ngang cửa lớp 7, bước chân Chu Vãn khựng lại.
Cô gái lúc trưa thấy ở sân bóng giờ đang chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ, người hơi nghiêng về phía trước.
Ngồi cạnh cửa sổ chính là Lục Tây Kiêu.
"Kiêu ơi, Quốc khánh cậu có dự định gì không?" cô gái hỏi.
Anh không nhìn cô ấy, tựa lưng vào ghế, thản nhiên nghịch điện thoại: "Sao?"
"Còn sao nữa, muốn rủ cậu ra chơi chứ." Cô gái nói rất thẳng: "Quốc khánh cậu làm gì?"
"Ngủ."
Vừa dứt lời, anh ngẩng mắt lên, đúng lúc chạm ánh mắt Chu Vãn, thấy cô nhanh chóng rụt về, làm như không quen, nhìn thẳng mà đi qua.
Khóe môi anh nhếch lên, như cười mà không.
Chu Vãn bước nhanh qua cửa lớp 7, nhớ lời cô gái vừa nói.
Đại khái cô ấy chính là bạn gái mới của Lục Tây Kiêu, ít nhất cũng ở giai đoạn mập mờ sắp thành đôi.
Đã vậy, thôi bỏ đi.
Những ý nghĩ đen tối trước đây, khoảnh khắc này rốt cuộc cũng bị dập tắt.
Muốn trả thù Quách Tương Linh là thật, mà cảm giác nhẹ cả người lúc này cũng là thật.
……
Mỗi năm mùa thu về đúng hẹn cùng kỳ nghỉ Quốc khánh.
Mưa thu một trận, lạnh thêm một phần.
Chu Vãn khoác áo ngoài, đeo ba lô tới phòng chơi điện tử.
Quyết định không chọc vào Lục Tây Kiêu nữa, cô lại trở về là Chu Vãn chăm học trước kia: Phòng chơi điện tử, thư viện, nhà - ba điểm một đường thẳng.
Lục Tây Kiêu cũng không tìm cô nữa.
Đấy mới là bình thường, anh đúng kiểu người được đời ưu ái, bạn bè nhiều không đếm xuể, sao nhớ đến cô chứ.
Trước đây Chu Vãn từng nghe loáng thoáng cô bạn gái cũ của anh than thở với bạn: Lục Tây Kiêu quá tùy hứng, quá tự do, đến rồi đi, không chủ động liên lạc thì như quên bẵng người ta, yêu đương chẳng trói nổi anh.
Vui là thật, mà thấp thỏm cũng là thật.
Đến bạn gái còn thế, huống hồ một cô gái như Chu Vãn mới gặp vài lần, lại càng chẳng đáng để anh để tâm.
Chu Vãn đẩy cửa phòng chơi điện tử, bàn giao ca xong thì ngồi xuống bắt đầu làm đề thi vật lý.
Làm xong một trang, bên cạnh có người gọi cô:
"Người đẹp ơi, máy này hết phiếu tích điểm rồi!"
Chu Vãn đáp một tiếng, cầm chìa khóa với phiếu tích điểm qua, bỏ vào máy.
Về chỗ, màn hình điện thoại sáng lên, hiện "6" gửi cho bạn một tin nhắn.
Chu Vãn sững một nhịp.
[6: Ở Phòng chơi điện tử à?]
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất