Cô vội vàng bổ sung: "Nhưng em sẽ cố gắng làm thật tốt."
Lục Tây Kiêu: "…"
"Em học báo chí ở đại học, cũng không phải hoàn toàn tay trắng. Nếu thật sự vào tòa soạn báo, em sẽ làm việc nghiêm túc, nỗ lực thăng tiến, cố gắng để bản thân giỏi hơn."
Vẻ mặt cô nghiêm túc như đang làm báo cáo công việc.
Lục Tây Kiêu thật không hiểu chuyện yêu đương sao lại lôi cả mấy chuyện này vào.
Chu Vãn hơi ngừng, rũ mắt xuống, nói tiếp: "Bạn cùng phòng em từng đi thực tập ở tòa soạn báo. Năm đó thành phố B rét đậm rét hại, cây trồng bị thiệt hại nặng; suốt một tuần nó đều cùng bà con nông dân ứng phó thiên tai. Em cũng muốn được giúp đỡ người khác như thế."
"Lục Tây Kiêu, sau này em sẽ không như trước nữa."
Giọng cô hơi thấp, hơi trầm, lại có chút ngượng ngùng. Cô cúi đầu, như một cô bé xấu hổ khi thừa nhận sai lầm.
"Em sẽ không nói dối anh nữa. Em sẽ tự ràng buộc bản thân. Em sẽ tốt lên, nhất định em sẽ tốt lên… Lục Tây Kiêu, em sẽ không làm anh thất vọng."
Lục Tây Kiêu sững ra.
Mãi sau mới nhận ra ý cô.
Anh không nhịn được cong môi cười.
Thấy Chu Vãn như vậy thật thà mà đáng yêu vô cùng.
Anh cố nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Rõ ràng Chu Vãn nói nghiêm túc đến thế, chân thành đến thế, lại đổi lấy việc Lục Tây Kiêu cười đến rung vai.
Chu Vãn nhìn anh, ban đầu còn hơi không vui, nhưng thấy dáng anh cười ngửa người vào lưng ghế thì lại sững lại.
Đã lâu lắm rồi cô không thấy một Lục Tây Kiêu như thế.
Chính xác mà nói, khi ngẫm lại, cũng hiếm khi thấy.
Người đàn ông mặc âu phục giày da ấy như biến trở lại thành một chàng trai ngông nghênh phóng túng, trong đôi mắt hẹp dài ngập tràn ý cười, nét mặt giãn ra, những đường nét sắc lạnh trên gương mặt mềm đi, cả con người trở nên dịu lại.
"Vãn Vãn."
Anh cười nói, giọng điệu cà rỡn: "Anh hỏi, bây giờ rốt cuộc là ai đang theo đuổi ai thế?"
"…"
"Thật ra em không cần phải thay đổi đâu." Lục Tây Kiêu vui vẻ nói: "Dù sao, anh vốn dĩ thích cái vẻ nghịch ngầm của em."
"…"
Anh hơi nghiêng người đến gần, giọng trầm xuống, mang theo ám muội, phảng phất nét tinh quái: "Ví như, cái dáng em quàng cổ anh quyến rũ anh hôm kia ấy - anh thích lắm."
"…"
Từ khi Lục Tây Kiêu nói sẽ theo đuổi cô, anh ngày càng trở lại như trước kia; mấy lần thoáng nhìn, Chu Vãn như thấy lại cậu thiếu niên năm nào.
Chuyện hôm đó bị anh bất ngờ nhắc đến, trong đầu Chu Vãn lại loáng lên mấy hình ảnh lãng đãng, có chút ám muội.
Cô đỏ mặt, bật dậy: "Em đi ngủ đây."
Lục Tây Kiêu lại bật cười.
Mặt Chu Vãn càng nóng bừng, giả vờ không nghe thấy, mắt nhìn thẳng bước về phía phòng ngủ, vì ngượng mà suýt đi thành tay chân cùng một bên.
Cô đang đẩy cửa thì Lục Tây Kiêu gọi: "Vãn Vãn."
Cô quay đầu.
"Muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần là điều em thích." Lục Tây Kiêu nói.
*
Hôm sau, Chu Vãn hẹn giờ với HR của tòa soạn báo, trưa lên xe đi luôn.
Tòa soạn báo cách chỗ ở của Lục Tây Kiêu không xa, giao thông thuận tiện, đi xe buýt hay tàu điện đều tới thẳng.
Cô theo chỉ dẫn lên lầu; bài trí của báo giấy truyền thống không thời thượng như công ty truyền thông mới, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp và vững chãi.
Chu Vãn đến quầy lễ tân nói rõ ý định, sau đó được dẫn vào một phòng làm việc nhỏ.
Trong phòng có một bàn làm việc bừa bộn, đầy ắp báo chí tạp chí, gần như chẳng còn một khoảng trống sạch sẽ nào.
Chu Vãn sững ra một thoáng.
Rồi từ đống báo có một cái đầu thò lên, đẩy gọng kính: "Chu Vãn?"
"Vâng." Cô gật đầu: "Chào anh, xin hỏi phỏng vấn ở đây phải không ạ?"
"Không phỏng vấn, khỏi cần, với cái hồ sơ ấy của cô thì còn phỏng vấn gì nữa."
"…"
Đúng là quá tùy tiện.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất