Ngay sau đó, phó tổng biên tập vừa thoải mái vừa xuề xòa trao đổi với cô về mức lương; tuy không bằng chỗ cũ của cô, nhưng với người mới vào thì đã rất ổn.
Chu Vãn hỏi bao giờ bắt đầu đi làm, phó tổng biên tập nói: "Chút nữa cô còn bận gì không? Không thì bắt đầu luôn hôm nay nhé, tôi bảo người thu xếp cho cô một chỗ làm."
"...Vâng ạ."
Chu Vãn trước tiên sang tổ tổng hợp lấy ít đồ dùng văn phòng.
Tổ trưởng tổ tổng hợp là một chị khoảng ngoài bốn mươi trông rất dịu dàng, còn kéo cô chuyện trò một lúc lâu, hỏi bằng cấp cao thế sao lại muốn về đây làm, hỏi cô quê đâu, năm nay bao nhiêu tuổi.
Khi quay lại, chỗ ngồi đã được dọn xong.
Chu Vãn mới vào, tạm làm phóng viên thực tập trước, sau đó làm chân chạy cho ban biên tập, rồi mới chính thức định vị trí.
Ngồi bên phải cô là một nữ sinh rất đáng yêu, cũng mới tốt nghiệp năm ngoái, quay sang vẫy tay: "Hello, mình là Quý Khiết, chữ Khiết của 'trắng khiết' nhé."
Chu Vãn cũng cười: "Mình là Chu Vãn."
Cô hơi dừng một nhịp, nói: "Chữ Vãn trong 'Hội Vãn Điêu Cung Như Mãn Nguyệt (kéo cánh cung như ánh trăng rằm)'."
"Wow-" Quý Khiết há hốc miệng: "Đúng là học bá, tự giới thiệu cũng khác người. Mình cũng phải đổi cái mới, sau này mình sẽ nói... ừm, có câu thơ nào với chữ 'Khiết' không?"
Chu Vãn nghĩ một chút: "' 'Trắng trong đọng ánh thu', thơ của Lưu Vũ Tích."
"Được, mình là Quý Khiết, Khiết trong 'trắng trong đọng ánh thu'." Cô lại tự giới thiệu một lượt.
Chu Vãn bị cô ấy chọc cười: "Thật ra vẫn là 'trắng trong', có khác gì đâu."
"Không, cái này nghe đẳng cấp hơn nhiều."
"…"
Quý Khiết là một cô nàng lắm lời, quay về được một lúc lại thò sang: "À đúng rồi, chắc lát nữa tụi mình ra ngoài tác nghiệp chung."
"Đi làm gì?"
"Ngày mai là ngày tưởng niệm Lôi Phong-ngày kêu gọi làm việc tốt-bọn mình đi thăm hộ nghèo, phụ giúp chút, chụp ảnh này nọ."
Chu Vãn gật đầu.
Chưa đợi bao lâu, quả nhiên có một người đàn ông ngoài ba mươi đi tới gọi người, da anh ấy rám nắng, chắc thường xuyên chạy ngoài trời. Quý Khiết ôm hai túi thiết bị, Chu Vãn giúp cô ấy xách một cái.
Mọi người cùng lên một chiếc xe thương mại xuất phát.
Đích đến khá xa, ở vùng nông thôn ngoại ô xa; xe chạy rất lâu, đường bắt đầu xóc nảy, Chu Vãn hơi khó chịu, say xe.
Tổ trưởng xé thùng nước suối, chia mỗi người một chai: "Nửa tiếng nữa là tới."
Nghe mọi người gọi ông là "chú Diệp", Chu Vãn đón chai nước, nói: "Cảm ơn chú Diệp."
Cô vặn nắp uống một ngụm, cuối cùng cũng ép được cảm giác tức ở ngực xuống.
Lấy điện thoại ra, cô mới thấy Lục Tây Kiêu gửi một tin nhắn: [Phỏng vấn thế nào?]
Chu Vãn nhếch môi cười, kể cho anh cái quá trình phỏng vấn xuề xòa ấy, rồi chụp một tấm bãi cỏ dại ngoài cửa sổ xe gửi sang.
[Chu Vãn: Giờ bọn em chuẩn bị đi tác nghiệp ngoài.]
[Lục Tây Kiêu: Đi đâu?]
Chu Vãn gửi định vị cho anh, rồi cất điện thoại vào túi.
Một lát sau, cô lại lấy ra, đổi tên trong danh bạ của Lục Tây Kiêu thành "6".
*
Xe dừng trước một sân nhà cũ nát, Chu Vãn theo mọi người xuống xe; cốp sau chở mấy thứ nhu yếu như gạo, dầu ăn.
Trưởng thôn cũng đến, chú Diệp trao đổi với ông, nhờ ông giúp chia gạo dầu cho các hộ nghèo nhận trợ cấp; còn mục đích chính lần này của họ là đến thăm một hộ có bà nội-người khó khăn nhất làng.
Chu Vãn khoác túi máy ảnh trên vai, tay xách hai chai dầu.
Chú Diệp nhìn cô một cái: "Xách nổi không, đừng cố."
Chu Vãn cười với ông: "Không sao ạ."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất