Chu Vãn bỗng hiểu ra: Lục Tây Kiêu xăm vào đầu xuân còn se lạnh; đến cuối tháng Năm, cô nói chia tay anh và rời đi. 

 

 

Họ gặp lại nhau vào đầu đông, và tới giờ thì vừa mới sang xuân. 

 

Họ chưa bao giờ kề bên nhau để đón mùa hè rực rỡ. 

 

Nếu ngày đó cô đi muộn hơn, thời tiết thành phố Bình Xuyên nóng lên, mọi người thay áo ngắn tay, liệu cô có nhìn thấy hình xăm của anh không? 

 

Nhưng giờ đã qua bảy năm dài đằng đẵng. 

 

Giữa họ, dường như luôn đầy những lỡ làng. 

 

"Lục Tây Kiêu." Cô cúi đầu. 

 

Giọng anh trầm mà ấm: "Ừ." 

 

"Em hình như luôn nợ anh, sao trả mãi chẳng xong." 

 

"Vãn Vãn, em còn nhớ anh đã nói gì với em vào sinh nhật tuổi 17 không?" 

 

Chu Vãn ngẩn người. 

 

Những ký ức bảy năm trước vốn mờ mịt đột nhiên sáng rõ. 

 

Lục Tây Kiêu bưng chiếc bánh, trong phòng tối chỉ có những ngọn nến tỏa ánh ấm. 

 

Giữa bóng tối, anh cất lời, giọng đều và nhẹ, nhưng dày và vững. 

 

"Chu Vãn, chúc mừng sinh nhật 17." 

 

"Chúng ta còn cả tương lai phía trước; mọi thứ chưa hề định đoạt, vẫn kịp để thay đổi." 

 

"Cho nên, không sao đâu, Chu Vãn. Ai cũng sẽ trải qua mất mát, đau lòng, rơi nước mắt, sụp đổ; tất cả rồi sẽ qua." 

 

"Còn anh, sẽ thắp nến, đưa em đi cho tới chốn đèn đuốc rực rỡ." 

 

… 

 

Cậu thiếu niên can đảm, thẳng thắn, phóng túng ấy lại xuyên qua thời gian hiện ra trước mắt cô. 

 

"Lục Tây Kiêu." 

 

"Ừ." 

 

"Hôm tốt nghiệp, em đọc được một câu: chỉ tiếc rằng em chẳng kịp cùng anh đón mùa hè bỏng cháy." Chu Vãn khẽ nói: "Hồi đóem thấy tiếc thật đấy, chẳng được đi qua mùa hè bên anh." 

 

Cổ họng anh khẽ động. 

 

"Xin lỗi, em quá nhát, em đã bỏ rơi anh trước." 

 

Chu Vãn nói: "Nếu khi ấy em can đảm hơn một chút, vững tin hơn một chút, tin vào tình cảm của anh thêm một chút, có lẽ em đã không làm anh tổn thương như vậy." 

 

"Em luôn tự cho là đúng, nghĩ rằng như thế là tốt cho anh; nhưng chưa từng thật sự tin anh, chưa từng đặt mình vào góc nhìn của anh để nghĩ về mối quan hệ của chúng ta." 

 

Lục Tây Kiêu im lặng. 

 

Từ năm 17 đến giờ, anh chỉ yêu mỗi Chu Vãn. 

 

Những năm qua, dĩ nhiên anh cũng tủi thân, cũng oán trách; những cảm xúc ấy ùa đến, khiến cổ họng anh bỗng khé đi, tủi thân đến cùng cực. 

 

Chu Vãn cúi mắt, khẽ nói: "Em không biết phải nói gì, làm gì, để anh tha thứ, để bù đắp cho anh…" 

 

"Vãn Vãn." 

 

Lục Tây Kiêu ngắt lời, thấp giọng, nghiêm túc: "Em không cần nói, cũng không cần làm. Chỉ cần từ nay em ở bên anh." 

 

Chu Vãn ngẩng lên, một giọt nước mắt rơi xuống. 

 

Cô luôn thấy mình không biết giấu mặt trước Lục Tây Kiêu. 

 

Anh thẳng thắn, chân thành, dám yêu dám hận. 

 

Anh dễ dàng tha thứ cho cô-người mang tội nặng nề-chỉ cần sau này cô ở bên anh. 

 

Nhưng anh là Lục Tây Kiêu cơ mà. 

 

Lục Tây Kiêu mang hào quang ấy, Lục Tây Kiêu được vô số nữ sinh ái mộ trong tuổi trẻ ấy; dù từng chịu tủi thân, từng bị phản bội, anh vẫn dễ dàng tha thứ cho cô. 

 

Chu Vãn hít mũi, gắng giữ giọng không nghẹn. 

 

"Lục Tây Kiêu." 

 

"Ừ." 

 

Cô lấy hết can đảm, ngẩng nhìn anh, thấy bóng mình phản chiếu trong mắt anh, nhìn thấy Chu Vãn của ngày trước, đối mặt với sự cố chấp và u tối của quá khứ. 

 

"Chúng ta làm quen lại nhé." 

 

Chu Vãn nhìn vào mắt anh, nói từng chữ một, chậm rãi mà chân thành, hết sức nghiêm túc: "Xin chào, tôi là Chu Vãn, chữ 'Vãn' trong Hội Vãn Điêu Cung Như Mãn Nguyệt (kéo cánh cung như ánh trăng rằm)." 

 

Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu. 

 

Lục Tây Kiêu.

Lục Tây Kiêu gần như lập tức hiểu cô muốn gì. 

 

Anh sững lại một lát, rồi cúi người, một tay đặt sau gáy Chu Vãn, ghé xuống hôn cô. 

eyJpdiI6Ijk1WlBlTHExZE9oUHZjWHd4b0NieHc9PSIsInZhbHVlIjoiWEJwYTJ4aEkzTWpNMittTGVIdm95RVRSdGhkd3pJRkxKTjB6cTM5Q3ZsZ25GeGM5SnVybVZQU3QweGlCZkJ1UCIsIm1hYyI6ImM0NmY3MWRhY2UzY2M1ODg3NDY3NmYxY2I2OWM5OTk4NTg3YTk2MzVhYzIzNDkzNGI0ZGUxZGJmMjVmZjE5N2MifQ==
eyJpdiI6Ik4rVFdESU1NTGtwZU5aSzRZdzBJWkE9PSIsInZhbHVlIjoiajVjSWFteGNCdUVzZk1laEZEYU40aVBINFJYbnBOU3NLb1gyMXBnaUxHdTNpUXBydW02MjJ5UmpuODZNWWdhelBtTlhcL2ZEbUpod3JVc05oZTJyYlAzNFE3TEt3WHJ3eGl0ZDV4SEZBUGRWQVdFRDV1M0QzNlphTWlLUjFCVHNpXC9CK3RrelwvNE80aUhBY3ZvY0l0T2ZjMTlqS2lDZnpna2F0MU16eTZIYThoSitFY2lPTGlDaTlzRERsOHRzbm9DQnVzVk01bWVuVXNUN1dWcUZwTjFkN3hFNWNEK2RxRVpJNHFkYkZuMWt6SERRamxGNm9UaEZUUzNRNWpZeEE5bUtTMmR4anJySmZ4Umo5YmZkMXRwR3lET3czR1hkVUhpTjR1SnhxUUJuY1Zqa0Q4VFZkNDJNTTRtSjNxcEFyTUZ0d2ExNlNcL0VPWU5FakRTNU80V2NXMTd5OFFTQWtITldRMElYeVwvZ1VRZjMyR0lrbFwvSjljV1RKdVN4ODZkOWsycHNVbUFTNGlicEF0cFwvbXdaMmcyTWpUVFJRTlBrYzlBNFwvVGhYR2FvcUxvPSIsIm1hYyI6IjdkMThiZDQzMzI0YWVlYjRlZmU2NjI5ZTFmYmEzOGY3ZjRjOWI3YTY1M2YzMGU5MTkyZWU2NzQxYTExYmFmMGEifQ==

Ads
';
Advertisement
x