Vừa chạm vào môi mềm của Chu Vãn, anh chợt khựng lại.
Cảm giác tìm lại được điều đã mất khiến anh càng thấm thía bảy năm khổ sở đã qua; yết hầu khẽ chuyển động, điều mong mỏi ở ngay trước mắt mà anh lại chợt bối rối, sợ làm cô gái của mình hoảng.
Nhưng anh thật sự không kìm nổi, như con chó cuối cùng cũng tìm thấy đường về nhà, lại như một đám lửa lớn không cơn mưa nào dập tắt được, anh cứ thế hôn lấy hôn để.
Cảm giác này quá đỗi tuyệt vời, mây tan trăng hiện. Chu Vãn ngoan ngoãn ngẩng cằm đón nhận nụ hôn của Lục Tây Kiêu, nước mắt thấm ướt hàng mi.
Cô nghẹn ngào khóc, run rẩy gọi tên anh: "Lục Tây Kiêu, Lục Tây Kiêu…"
"Ừ."
Giọng anh khàn khàn đáp lại. Anh nâng cằm Chu Vãn lên, khẽ cắn đôi môi đầy đặn ướt mềm của cô, đầu ngón tay từ sau gáy dần trượt xuống, khều lấy gấu áo cô.
Khi những đầu ngón tay mát lạnh chạm vào làn da ngang hông, Chu Vãn chỉ giãy nhẹ một chút rồi tự ép mình thả lỏng, nhưng càng căng thẳng lại càng cứng đờ.
Lục Tây Kiêu cụp mắt, cúi xuống hôn khóe môi cô.
Giọng anh trầm thấp, hơi khàn: "Vãn Vãn."
"Ừ."
Người đàn ông khẽ rung hàng mi đen: "Em không biết anh yêu em đến mức nào đâu."
Chu Vãn "ừ" một tiếng nghèn nghẹn trong tiếng khóc.
Cánh tay anh siết lại, bế Chu Vãn ngồi lên đùi mình, ghì cô vào mà hôn lấy hôn để, từ môi đến cằm rồi xuống cổ.
Ngoài cửa sổ là mưa xuân, tí tách rơi, như dội vào lòng người.
Không khí trong nhà cũng ẩm ướt, nhớp nháp theo tiếng mưa.
"Vãn Vãn."
Anh nhìn vào mắt cô ở cự ly gần; đồng tử đen thẫm, đáy mắt là ham muốn rõ rệt, giọng trầm, quyến rũ như thôi miên: "Em có muốn nhìn lại tên của em không?"
Chu Vãn nhìn thẳng vào anh. Vài giây sau, ánh mắt rơi xuống xương quai xanh của anh.
Tên của cô nằm ngay dưới lớp áo ấy.
Lục Tây Kiêu hôn nhẹ lên tai cô, thì thầm: "Giúp anh cởi ra."
"……"
Hàng mi Chu Vãn run dữ dội. Cô buông tay xuống, kẹp lấy gấu áo anh bằng hai ngón tay, rồi dừng lại, má đỏ như nhỏ máu, không dám nhìn vào mắt anh nữa.
"Nhanh lên." Lục Tây Kiêu giục: "Cởi đi, rồi anh sẽ tha lỗi cho em."
Chu Vãn khẽ nói, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy: "Lúc nãy anh nói, em ở bên cạnh anh thì anh sẽ tha thứ cho em."
Lục Tây Kiêu nhướng mày, bật cười khẽ, không ngờ đến lúc này Chu Vãn vẫn tỉnh táo mà cò kè với anh chuyện đó.
Cái máu nghịch ngợm của anh lại trỗi dậy.
"Vậy thêm một điều kiện nữa."
Anh thản nhiên nói, cúi đầu cắn lên xương quai xanh của Chu Vãn, đầu răng khẽ cọ, giọng mơ hồ: "Hình xăm ấy, xăm chỗ nhiều thịt thì không đau, còn xương quai xanh là một trong những chỗ đau nhất."
Mắt Chu Vãn cay xè vì áy náy.
Ngón tay trỏ của Lục Tây Kiêu khẽ cọ lên má cô, chậm rãi: "Giờ em có một cơ hội để chuộc lỗi."
Mặt Chu Vãn đỏ bừng đến mức không dám nhìn, đầu ngón tay cũng run. Cô cắn răng, không để chút hổ thẹn ấy đánh gục mình, buộc mình bình tĩnh lại, những ngón tay đang túm gấu áo anh trượt lên, cởi chiếc áo khỏi người anh.
Cô lại thấy mảng hình xăm ấy.
Trời âm u, trong nhà không thật sáng, nhưng vẫn sáng hơn tối qua nhiều.
Cô nhìn rõ hai chữ, từng nét từng phẩy đều là bút tích của Lục Tây Kiêu.
Anh không cho cô cơ hội khóc thêm, bế bổng cô đi về phía phòng ngủ.
Anh đạp cửa, đặt Chu Vãn lên giường, rồi cúi người kéo ngăn kéo tủ đầu giường.
Theo động tác của anh, Chu Vãn nghiêng đầu nhìn sang. Thấy rõ thứ trong tay anh, mặt cô càng đỏ, giọng run: "Sao ở đây lại có… cái này?"
Lục Tây Kiêu khẽ cười, xé bao: "Lần trước đến, lúc mua đồ ăn sáng tiện thể mua luôn."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất