Hết cuối tuần, không khí lạnh tràn khắp thành phố Bình Xuyên. 

             Trong phòng học, ai nấy quàng khăn, đội mũ, đeo găng tay, khoác bộ đồng phục học sinh mùa đông dày cộp nhất. 

             Đông đã thực sự đến. Nhiệt độ hạ xuống, cơn buồn ngủ lại ùa về; sáng sớm trong lớp ai nấy ngáp ngắn ngáp dài, mắt díp cả lại. 

             Giáo viên chủ nhiệm bước vào, gõ lên bục giảng: "Tỉnh táo lên nào, tỉnh hết đi." 

             "Ba giờ chiều có trận chung kết cúp bóng rổ Bình Xuyên, hai tiết còn lại đổi thành tự học. Ai muốn đi xem thì qua nhà thi đấu thành phố cạnh trường, không muốn đi thì ở lớp tự học." 

             Chưa nói dứt câu, cả lớp vỡ òa, reo hò ầm ĩ. 

             Giáo viên chủ nhiệm tức sôi máu: "Vừa nãy còn ỉu xìu, nhắc đến chơi là sống dậy ngay! Học mà có cái khí thế này thì đứa nào chả đạt điểm tốt!" 

             Cố Mộng lập tức quay xuống: "Vãn Vãn, Vãn Vãn, cậu có đi không?" 

             "Tôi chắc không đi đâu." Chu Vãn nói: "Tôi không rành bóng rổ." 

             "Có phải đi xem bóng đâu, đi ngắm trai đẹp đó!" Cố Mộng vừa nói vừa hạ giọng: "Hơn nữa Lục Tây Kiêu cũng đi. Hai người dạo này chẳng phải…" Cô nàng nháy mắt mập mờ với Chu Vãn. 

             Chu Vãn sững một thoáng: "Lục Tây Kiêu cũng đi à?" 

             "Đúng thế! Cậu không biết hả?" Cố Mộng nói: "Cúp bóng rổ Bình Xuyên đã diễn ra được hai, ba tháng rồi; đây là giải của các trường THPT trong thành phố. Trận chung kết lần này chắc là trường Trung học Dương Minh đấu với trường trung học Số 18, Lục Tây Kiêu chắc vẫn là đội trưởng." 

             Chu Vãn chợt nhớ dáng anh chơi bóng lần trước. 

             Cố Mộng lắc tay cô năn nỉ: "Đi mà đi mà, Vãn Vãn, năn nỉ đấy, cậu là nhất mà, tớ muốn đi xem." 

             Cuối cùng Chu Vãn gật đầu: "Được." 

             Cố Mộng lại hỏi Khương Ngạn bên cạnh: "Cậu đi không, Khương Ngạn?" 

             Cậu đang làm bài tập, nghe vậy ngón tay khựng lại, nhạt giọng: "Không." 

             Cố Mộng không biết ân oán giữa cậu và Lục Tây Kiêu, chỉ khuyên cậu phải biết cân bằng giữa học và nghỉ ngơi, đừng chỉ vùi đầu vào sách. 

             * 

             Lớp 11A1 là lớp có thành tích tốt nhất khối, cạnh tranh trong lớp cũng gắt. Chỉ một nửa xin phép ra nhà thi đấu xem, nửa còn lại ở lớp tự học; các lớp khác gần như trốn sạch, lớp 7 thì không còn một mống. 

             Nhà thi đấu thành phố ở ngay cạnh trường Trung học Dương Minh, đi từ cổng bắc khoảng hai trăm mét là tới. 

             Chu Vãn và Cố Mộng theo dòng người vào sân, ngồi hàng đầu. 

             Chỗ ngồi khá đẹp, tầm nhìn thoáng. 

             "Người bên Số 18 đến đủ rồi, sao đội của Lục Tây Kiêu còn chưa ra nhỉ." Cố Mộng nói. 

             "Có lẽ đang thay đồ." Chu Vãn đáp. 

             Giữa sân có sáu người đang đứng. Sau lưng áo đấu trắng in 'trường trung học Số 18' và tên viết theo phiên âm. Chu Vãn liếc qua, bỗng khựng lại khi thấy một cái tên- 

             LUO HE. 

             Lạc Hà. 

             Khi hắn quay người, cô nhìn rõ mặt: chính là kẻ lần trước đến gây sự với Lục Tây Kiêu, đánh nhau với anh. 

             Thì ra hắn là học sinh trường trung học Số 18. 

             Nhưng hắn chẳng có chút dáng vẻ học sinh nào, toàn vẻ dân du côn ngoài xã hội. Không chỉ hắn, mấy đứa bên Số 18 đều như vậy. 

             Trường trung học Số 18 là trường cấp ba tệ nhất, hỗn loạn nhất ở thành phố Bình Xuyên. 

             Chu Vãn nghe mấy nam sinh phía sau bàn tán. 

             "Bọn Lạc Hà ngày nào cũng chơi bóng rổ ngoài sân, nghe nói chơi bẩn lắm, tôi đoán hôm nay sẽ khó nhằn." 

             "Đến Lục Tây Kiêu cũng không đấu lại hắn à?" 

             "Nếu nói về kỹ thuật thì Lục Tây Kiêu nhỉnh hơn chút, nhưng anh ấy chơi quá đúng luật, lại hiếm khi dốc hết sức. Gặp bọn Số 18 chắc khó. Bán kết lần trước đụng ngay tiền đạo bên đó, bị thúc cùi chỏ gãy cả sống mũi còn gì." 

             … 

             Tim Chu Vãn khẽ thắt. 

             Đúng lúc ấy, cả sân vang dậy tiếng hò reo. 

             Lục Tây Kiêu dẫn đầu, vào sân. 

             Họ mặc áo đấu đỏ, ai nấy cao ráo, chân dài. 

             Cố Mộng hòa theo tiếng hét của đám đông, khoa trương: "Đây là đội người mẫu hả trời!" 

             Lần đầu nghe cách ví von này, Chu Vãn bật cười. 

             Lục Tây Kiêu đi tới hàng ghế chờ, nhặt cuộn băng quấn nằm dưới đất, quấn vào cổ chân. 

             Bắp chân anh gọn săn, gân gót chân nổi cao. Mặt anh phẳng lặng, làm như không nghe thấy tiếng hét xung quanh. 

             Quấn xong, anh đứng dậy, cởi chiếc áo khoác đen trên người. Đúng lúc ấy, anh thấy Chu Vãn ngồi hàng đầu, thoáng sững rồi nhướng mày. 

             Anh nghiêng người, tay đặt lên lan can, thản nhiên mặc cho ánh mắt bốn phía đổ dồn: "Sao lại đến?" 

             "Đi cùng bạn tôi." Chu Vãn đáp khẽ. 

             Anh đưa áo khoác cho cô, không nói gì thêm, động tác tự nhiên như hít thở. 

             Chu Vãn vội nhận lấy, vuốt cho phẳng rồi ôm gọn vào lòng. 

             Anh là tâm điểm cả sân, mà lúc này, Chu Vãn cũng thành tâm điểm theo. Đằng sau vang lên lời bàn tán. 

             "Chẳng lẽ Lục Tây Kiêu thật sự đang quen Chu Vãn? Lần trước trên diễn đàn còn đồn Lục Tây Kiêu đón cô ấy tan học." 

             "Ôi trời ơi, tôi sốc quá, sao họ lại quen nhau được?!" 

             "Đệt đệt đệt Lục Tây Kiêu đúng là đẹp trai, vừa soái vừa biết thả thính, được yêu anh ta, dẫu có bị đối xử tệ cũng cam lòng." 

             "Công nhận, nhìn kỹ mới thấy Chu Vãn xinh đấy chứ, càng nhìn càng ưa, trông ngoan nữa. Đứng cạnh Lục Tây Kiêu cũng hợp phết." 

             "Tôi thấy phải kiểu chị đại lạnh lùng mới xứng với Lục Tây Kiêu." 

             "Dù kiểu nào thì Lục Tây Kiêu cũng chẳng yêu quá một tháng." 

             … 

             Chu Vãn ôm áo anh, nhìn thẳng phía trước, coi như chẳng nghe thấy gì. 

             Tiếng còi vang, trận đấu bắt đầu. 

             Tranh chấp bóng giữa sân, Lục Tây Kiêu khống chế được bóng, dẫn bóng lao nhanh vào rổ. 

             Bên Số 18 kèm chết anh, không cho một khe hở. Lạc Hà dang tay chắn ngang trước mặt. 

             Lục Tây Kiêu lạnh mắt nhìn hắn. Ai cũng nghĩ tình thế này chỉ có thể chuyền cho đồng đội, nhưng đồng đội cũng đều bị khóa chặt - gần như không lối thoát. 

             Chẳng ai nhìn kịp, Lục Tây Kiêu làm một động tác giả, Lạc Hà bị lừa đến trượt chân ngã dúi dụi. 

             Anh bật nhảy tại chỗ, cổ tay bẻ xuống- 

             Bụp. 

             Vào! 

             Cả sân nổ tung. 

             Màn dạo đầu đã hâm nóng bầu không khí. 

             Lục Tây Kiêu tiếp đất vững vàng, rũ mắt liếc Lạc Hà đang ngã dưới đất, khẽ cười khẩy. 

             Mặt Lạc Hà biến sắc, gân xanh nổi cuồn cuộn. Hắn bật dậy quát đồng đội: "Về thủ!" 

             Kết thúc hiệp 1, 18:24, trường Trung học Dương Minh dẫn trước. 

             Vừa ra khỏi sân đã có khối nữ sinh chạy lên đưa nước, cả Dương Minh lẫn Số 18. 

             Lục Tây Kiêu không nhận, len qua đám đông, vớ lấy chiếc khăn trên ghế lau mồ hôi. 

             Anh đứng thẳng, nhìn Chu Vãn: "Nước." 

             Ngay bên cạnh có cả thùng nước suối chuẩn bị sẵn, Chu Vãn vội chạy tới lấy, đưa cho anh. 

             Lục Tây Kiêu nhướng mày. 

             Cô lại giúp anh mở nắp. 

             Anh nhận lấy, ngửa cổ uống. 

             Mực nước trong chai tụt nhanh, yết hầu anh lên xuống đều đặn. Uống hết một chai, anh vứt xuống đất. 

             "Cậu hết cảm hẳn chưa?" Chu Vãn ghé lại hỏi nhỏ. 

             Hình như anh chưa nghe rõ, bèn khom lưng, áp tai tới gần môi cô: "Hả?" 

             Người anh hầm hập nóng, phả ra hơi nóng hừng hực. Chu Vãn cắn môi, lặp lại lần nữa. 

             Anh bật cười, đứng thẳng: "Khỏi lâu rồi." 

             Bắt đầu hiệp 2, nhiều người nhận ra Số 18 đổi lối chơi: gần như không cho Lục Tây Kiêu chạm bóng. Hễ đồng đội anh vừa giữ bóng bật nhảy là chúng húc ngã lấy đà. 

             Lưng quệt trên mặt sân nhựa xanh, phát ra tiếng rát tai. 

             "Đm! Cái này mà không thổi! Phạm lỗi chứ còn gì!" Có nam sinh sau lưng chửi. 

             "Mẹ nó, bọn Lạc Hà chắc mua chuộc trọng tài rồi. Bóng thế này mà cũng không thổi, trọng tài mù à!?" 

             Sắc mặt Lục Tây Kiêu không đổi, ánh mắt bình thản, giọng lạnh: "Chơi cho đàng hoàng." 

             Nhưng bọn Số 18 quen lối bóng đường phố, càng đánh càng bẩn. 

             Ngay lúc Lục Tây Kiêu ném rổ cũng bị đẩy ngã. 

             Trọng tài chỉ thổi mấy lỗi vặt vãnh, tiếng làu bàu dưới khán đài mỗi lúc một lớn. 

             Hết hiệp, 48:32, Số 18 ghi liền 30 điểm để lật ngược. 

             "Trận này mở mang thật, ăn gian lộ liễu vậy, thắng thì có gì hay ho?" 

             "Nghe nói Lạc Hà và Lục Tây Kiêu xích mích mấy năm rồi, cố tình chọc điên anh ấy đó. Trước ở bán kết cũng chưa chơi bẩn đến thế." 

             … 

             Chu Vãn ít khi xem kiểu trận như vậy, tay siết chặt, móng tay hằn đỏ lòng bàn tay. 

             Mấy người bên Dương Minh đứng lại bàn chiến thuật hiệp sau. 

             Vừa rồi có hai người chấn thương nặng hơn: một người lật cổ chân, một người bầm tím cả cánh tay. 

             Nhìn mà tim Chu Vãn như bị ai níu lại, khó chịu. 

             "Mộng Mộng, tôi đi vệ sinh một lát." Chu Vãn nói. 

             Cố Mộng: "Ừ, cậu biết ở đâu không, cần tôi đi cùng không?" 

             Chu Vãn cười: "Không sao, tôi biết mà." 

             Cô vốc nước rửa mặt, nhìn mình trong gương. 

             Trong đầu là cảnh Lục Tây Kiêu bị húc ngã khi nãy, rồi cả hiệp vừa rồi. 

             Chu Vãn khẽ thở dài, chỉ mong anh đừng bị thương. 

             Bước ra khỏi nhà vệ sinh, đối diện là Lạc Hà, miệng ngậm một điếu thuốc. 

             Chu Vãn né sang một bên, không ngờ hắn lại bước ngang, chặn đường. 

             Cô ngẩng đầu. 

             "Cô là bạn gái mới của Lục Tây Kiêu?" 

             Hắn nhìn thấy vừa rồi Lục Tây Kiêu bảo cô cầm áo cho. Lạc Hà phả một hơi khói, tạt thẳng vào mặt Chu Vãn. Cô nhíu mày, nghiêng đầu tránh. 

             Ánh mắt hắn lả lơi đảo từ trên xuống dưới: "Thằng đó thay đổi khẩu vị rồi nhỉ. Giờ thích loại nhóc con lông còn chưa mọc đủ như này." 

             Vài kẻ khác từ nhà vệ sinh nam bước ra, nghe vậy phá lên cười. 

             "Anh Lạc, loại trong sáng thế này đè ra mới đã." 

             "Nhìn trong veo thế, ai biết lên giường sẽ ra sao." 

             Những lời nhục mạ, bỡn cợt tuôn khỏi miệng bọn chúng, lẫn tiếng cười hợm hĩnh, lẳng lơ. 

             Chu Vãn cắn chặt răng, không đáp. 

             Thấy cô dễ ăn hiếp, những câu tục tĩu càng quá quắt, như kim chích từng nhát vào cô. 

             Dẫu Chu Vãn vốn không thích rước rắc rối, cô cũng không phải kẻ chịu khom lưng hứng nhục. Im lặng rất lâu, cuối cùng cô khẽ nói: "Các người dám nói thế trước mặt Lục Tây Kiêu không?" 

             Thiếu nữ bị sỉ nhục mà mặt vẫn trong trẻo, ánh mắt bình thản. 

             Lạc Hà bất giác nhíu mày, như bị ánh sáng trong mắt cô đâm vào. 

             Không hiểu sao, lúc này ánh mắt cô khiến hắn nghĩ đến Lục Tây Kiêu. 

             Một gương mặt trong trẻo dịu dàng, giọng nói mềm mại, nhưng lại kiêu ngạo, bình tĩnh, nhìn thẳng hắn không né. Có thứ gì sắc lạnh xé toạc vẻ ngoài mềm mại ấy từ trong đôi mắt. 

             Quả như cùng một khuôn đúc với Lục Tây Kiêu. 

             Lạc Hà chợt hiểu tại sao họ Lục kiêu hãnh lạnh lùng, chẳng coi ai ra gì, lại chịu gần gũi cô gái trước mặt hơn đôi phần. 

             Bọn họ vốn cùng một kiểu người. 

             Lạc Hà nhướng mày: "Sao tao lại không dám. Mày không biết Lục Tây Kiêu bị tao đấm mấy lần rồi à? Ồ, quên, lúc đó bạn gái nó đâu phải mày." 

             "Thế thì việc quái gì phải giở trò bẩn chỉ để thắng anh ấy? Có thắng cũng chẳng vinh quang." 

             Chu Vãn nhìn thẳng hắn: "Nghe câu này chưa: kẻ mạnh thực sự không tranh hơn thua với kẻ yếu." 

             Ai xem thắng thua là tất cả, kẻ đó chính là kẻ yếu. 

             Trong mắt người mạnh không có kẻ yếu; họ có ngọn núi và bầu trời xa hơn để chinh phục. 

             Vậy nên ngay từ đầu, thắng thua giữa Lục Tây Kiêu và Lạc Hà đã phân định rồi. 

             Bị chọc tức, Lạc Hà lao tới, giật cổ áo Chu Vãn. 

             "Mày tưởng tao không đánh con gái à?" 

             Cô nhỏ nhắn, gầy, như chỉ cần hắn hơi dùng lực là bẻ gãy được ngay. Thế mà cô không hề sợ, đôi mắt đen bình thản nhìn hắn, ép ra từng chữ: 

             "Tôi đâu có nghĩ vậy. Cậu đánh con gái là chuyện bình thường." 

             Vài câu của cô làm Lạc Hà phát điên. 

             Những người khác giữ hắn lại, can: "Thôi đi anh Lạc, dù gì đây cũng là bạn gái của Lục Tây Kiêu. Anh mà đánh nó, Lục chắc chắn…" 

             Gân cổ Lạc Hà nổi bật, ngoái lại gầm: "Tao sợ nó chắc!?" 

             "Nhưng nó liều mạng lắm, chân đất chẳng sợ đi giày. Với lại lát nữa còn hiệp sau, trận sắp bắt đầu rồi, đừng đứng đây đôi co nữa." 

             Lạc Hà gườm gườm nhìn Chu Vãn mấy giây, bàn tay đang giơ lên bèn hạ xuống. 

             Nhưng lửa giận dồn ứ cần chỗ xả, hắn siết cổ áo Chu Vãn, đẩy mạnh một cái. 

             Chu Vãn lăn nhào từ năm bậc thềm ngoài cửa nhà vệ sinh xuống, trán đập mạnh vào cạnh bậc sắc lẹm. 

             "Bộp" một tiếng. 

             Cơn đau nhói chạy dọc sống lưng, tê dại cả đầu óc. Cô đau đến không bật nổi thành tiếng, chỉ còn những tiếng rên nghẹn, người co rúm run rẩy. Máu nóng hổi từ trán chảy xuống, tràn vào khóe mắt. 

             … 

             Lại vang lên tiếng còi và tiếng la hét từ trong sân. 

             Hiệp sau bắt đầu rồi. 

             Phải rất lâu sau Chu Vãn mới hoàn hồn, từ từ chống dậy. 

             Cổ chân bị trẹo, xuất huyết dưới da, tím bầm một mảng, chắc tối là sưng vù. 

             Trán và lòng bàn tay đều bị trầy, trán nặng hơn, rách da chảy máu, may mà cầm được khá nhanh. 

             Cô lấy khăn giấy lau máu xung quanh, thả tóc đuôi ngựa xuống, kéo mấy lọn tóc rối che vết thương trên trán. 

             Vốn dĩ cô không phải người liều lĩnh, cũng như cô giỏi nhất là giả vờ ngoan. Nếu là trước đây gặp tình huống vừa rồi, hẳn cô sẽ im lặng, không chọc giận đối phương. 

             Nhưng thấy họ trên sân nãy giờ ức hiếp người ta như vậy, Chu Vãn đến giả vờ ngoan cũng không giả nổi. 

             Chỉ là giờ cô bị thương, sợ Lục Tây Kiêu nhận ra, nên không dám vào lại. 

             Nếu anh biết, lúc chơi bóng rổ thể nào cũng mang cảm xúc vào. Mà trọng tài rõ là phe Số 18, anh chỉ cần chơi rắn tay một chút là bị thổi lỗi ngay. 

             Nếu Lục Tây Kiêu bị đuổi khỏi sân, thật sự không còn hy vọng thắng. 

             Chu Vãn không muốn anh thua. 

             Cô một mình tựa ngoài hành lang nhà thi đấu, dồn toàn bộ sức lên chân phải chưa bị thương, chân trái chỉ chạm đất nhẹ. 

             Bên trong, tiếng hét vang rền như sóng. 

             Có vẻ Lục Tây Kiêu ghi không ít. 

             Hết thêm một hiệp, điện thoại Chu Vãn bỗng reo. 

             Cô mở ra. 

             [6: Ở đâu?] 

             [Chu Vãn: Ở ngoài.] 

             Sợ anh sẽ ra tìm, cô nhanh chóng nhắn thêm. 

             [Chu Vãn: Trong kia ngột quá, tôi đi dạo quanh đây. Áo cậu tôi để trên ghế chỗ tôi ngồi, lát nữa nhớ lấy.] 

             Lục Tây Kiêu không nhắn lại nữa. 

             Chẳng bao lâu, hiệp cuối bắt đầu. 

             Nghe tiếng động bên trong, tim Chu Vãn cũng dâng trào theo. Đến cuối trận, một tiếng còi dài xé đôi hoàng hôn, cả nhà thi đấu như bị tiếng hét nhấc bổng. Còn nghe rõ nhiều nữ sinh gọi tên Lục Tây Kiêu. 

             Năm phút sau, người lục tục ùa ra. 

             Ai đi ra cũng tấm tắc trận vừa rồi quá mãn nhãn. 

             Chu Vãn đợi một lúc lâu mới thấy Cố Mộng. 

             "Vãn Vãn? Nửa sau cậu sao không vào lại, tôi tưởng cậu về lớp trước rồi cơ?" Cố Mộng chạy tới khoác tay cô: "Cậu đau bụng lắm hả?" 

             Chu Vãn vén tóc, ậm ừ một tiếng. 

             "Có cần đi bệnh viện không?" 

             "Không, đỡ rồi." 

             Cố Mộng định sờ trán cô, lại thấy vết xước dưới mái tóc lòa xòa. Cô giật nảy, hất tóc ra: "Cậu bị gì thế này!?" 

             "Lúc nãy ngã một cái, không sao, không đau đâu." 

             "Rách to thế kia mà còn không đau?" 

             Chu Vãn mím môi cười: "Chỉ đau lúc mới ngã thôi." 

             "Cẩn thận vào. Chỗ khác có sao không?" 

             "Không sao đâu." 

             Chu Vãn cố tỏ như không bị trẹo chân, không muốn để Cố Mộng phát hiện. 

             Cố Mộng khoác tay cô: "Nãy cậu không vào xem tiếc lắm luôn! Cậu không biết Lục Tây Kiêu vừa rồi ngầu đến mức nào đâu!" 

             "Thắng rồi à?" 

             "Thắng chứ! Còn dẫn tám điểm cơ. Bọn cầm thú Số 18 sau giờ nghỉ vào chơi gấp gáp, liều quá hóa ẩu, không khóa được Lục Tây Kiêu, cậu ấy nhân đó ghi liền mấy quả." 

             Không lạ khi nãy tiếng hét lại cuồng nhiệt đến thế. 

             Chu Vãn cúi đầu cười khẽ. 

             Đột nhiên, phía sau vang lên giọng trầm khàn quen thuộc. 

             "Chu Vãn." Lục Tây Kiêu gọi cô. 

             Cô quay lại. 

             Chàng trai khoác áo ngoài lên áo đấu đỏ, dáng ngang tàng, khóa kéo mở toang, mồ hôi còn vương trên người. Anh đi trong ánh hoàng hôn đổ vào hành lang, sải bước đến gần. 

             Cố Mộng lập tức húc khuỷu vào Chu Vãn, ra hiệu lia lịa, buông một câu "Tôi đi trước đây" rồi chuồn mất. 

             Lục Tây Kiêu tới bên cạnh cô: "Bạn cậu cũng biết điều phết." 

             "…" 

             Chu Vãn khẽ chạm mấy lọn tóc che ở trán. 

             "Tôi thắng rồi." Anh nói. 

             Chu Vãn không nhịn được cười: "Tôi biết." 

             "Lát nữa bọn tôi đi ăn." Anh rút hộp thuốc, rút một điếu xoay trong ngón tay: "Đi không?" 

             Chu Vãn khựng: "Tôi còn phải qua phòng chơi điện tử, chắc không đi." 

             Gió chẳng chịu nghe lời. 

             Luồng gió xuyên dọc hành lang, tóc Chu Vãn bị thổi rối. 

             Ánh mắt Lục Tây Kiêu từ mắt cô trượt lên trán. Thấy vết thương, anh nhíu mày. Chu Vãn thầm kêu: xong rồi. 

             "Sao bị vậy." Giọng anh trầm xuống. 

             "Ngã." 

             Câu đó gạt được Cố Mộng, nhưng gạt không nổi Lục Tây Kiêu. 

             "Ngã mà trầy kiểu này?" Anh bật cười lạnh. "Nói thật." 

             Chu Vãn mím môi, im lặng. 

             Lục Tây Kiêu bỗng nổi giận. Lúc anh thật sự tức thì chẳng nể mặt ai: "Đứa nào làm!?" 

             Chu Vãn lặng mấy giây, nói thật: "Lạc Hà." 

             Khóe môi anh khẽ nhếch, cười lạnh một tiếng, gật: "Được." 

             Điếu thuốc chưa châm bị ném xuống đất, rồi bị dẫm nát không thương tiếc. Lục Tây Kiêu quay người sải bước, gió hun hút sau lưng. 

             Đúng lúc bọn Lạc Hà thay đồ xong đi tới. 

             Bước chân Lục Tây Kiêu không hề chững lại, mặt trầm lại, chẳng báo trước, anh tung thẳng một cú đấm vào mặt Lạc Hà. 

             Anh dùng toàn lực. Lạc Hà loạng choạng suýt ngã sấp, miệng tanh vị máu, nửa bên mặt tê rần, mất cảm giác. 

             Ngay giây sau, chưa ai kịp phản ứng, Lục Tây Kiêu đã bóp cổ Lạc Hà, ghì hắn dí lên tường. Gân xanh trên cánh tay anh như muốn nổ tung, gót chân Lạc Hà rời khỏi mặt đất. 

             Ánh mắt anh lạnh đến mức như không phải đang nhìn một người sống. 

eyJpdiI6InVCNXQzUk1meWNSaUwrTURhcm5Yc3c9PSIsInZhbHVlIjoicUpoOHg3OEhGY1JlOHA4b3VOTlVlXC9raFwvQmVIZXBhT0xRazg4TVJLQUJPZzgzQjdhZjNRS1lHemF3N2crbjB2Sjczd2s4OHNQdU85SEx4bE5qVmFCaFpWa2kwYWRcL09hSUY5TnB2cytWRDlvTE52UFwvVG12TFRETHhJN1Zta2RETFF5UlA1dUtOVmJlb1liRzlmWHJxd1lWc1FKMFg5N1czN2JEVkNJN1dNRDRCTHNGYVNXN053elBCblNTYmIyUk8yUkJrRnJCR2RXS0hBdzFYa3RsbFwvZzBUTk5BdnpFcVkyVGlOQ3dLblN6XC9BZEoyU29DSndoQW0xYWUwQmJOUyIsIm1hYyI6ImExYzc1YmVhNTg0N2YyYjE4MmZkZjdlMjU4YmI2MTM3NGE0ZmYxM2I2NzZlYTBiYjcxZDUwNzc0ZDVkOTkwYWMifQ==
eyJpdiI6Imp4MG1FWWs4WlhKRWFmdlRxSHVmN1E9PSIsInZhbHVlIjoibDVzakQ5WU4yS3FUTkRFK0pXanBRSW90VlJzME9wcVwvanhySnNEVVFicVhDb1wvV040YzcweXJOM29RNHZWeThXV0t5TVA1WllyN1ROd0FXQlNNRndmNXkrcHY5dHV3TjVsYU90SjJrRitMbFA2RHFyaG5oRjlya3pvNkp3cmhrcExsZVdLNjVONUJHeVhDWnVQWWM1U0hFR2FmRFdYaXJKaGo2amd3QzVZTWZkXC81TEdZa056RXVwOWlLZkdpTjREOHNQMTMrWVlUaWhtU0x4TjRFXC9tVERUOHlxTWJUd3lTY0ZNOXhYUmh0V1pFNitZdWNzbWJoSndETWJWQXdvR0NlcVBYSEl4aklkSGUzYzdWdlp0Q2pMeGgzVjJWK2FIcHh3a3hERUxcL2RCSWVZYU1uWGJOazMyU3NWUEpIOWdHVTc2Q0h0Y2hRRzBGTHJ0VkZwSTEzc0E9PSIsIm1hYyI6ImM5ZTJiZmY3NDhjNzZhYzZiZWVlN2FlOTJkZTkxMmExMDliYmU5Y2I3ZWIwZjIxZTE1MDEyNmYzODNlNmI2ODcifQ==

             Đôi mắt Lục Tây Kiêu đỏ ngầu, từng chữ rít qua kẽ răng: "Cũng dám động vào người của tao."
 

Ads
';
Advertisement
x