Hôm ấy loạn như vỡ chợ. Mãi đến cuối cùng, tiếng còi cảnh sát xé toang bầu trời chạng vạng, hai nhóm đang quần thảo mới chịu bị tách ra. 

             Chu Vãn tận mắt thấy Lục Tây Kiêu đánh nhau. 

             Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao đến người như Lạc Hà cũng phải sợ anh. 

             Anh chẳng thèm nghe bất cứ lời khuyên can nào, mắt đỏ ngầu, bất chấp tất cả, lý trí mất sạch; ngay cả chính mình bị thương cũng chẳng buồn thấy đau. 

             Xe cảnh sát chở một đám đi, cuộc ẩu đả coi như được giải tán. 

             Chu Vãn cũng ở trong số đó, với tư cách là người chứng kiến và biết rõ chuyện. 

             Cô ngồi cạnh Lục Tây Kiêu, nghiêng đầu len lén quan sát. Xương mày anh rướm máu, sống mũi cao thẳng đẹp đẽ bị rách một đường, mấy đốt ở gốc bàn tay trầy đến bật máu. 

             Chu Vãn đưa tay, định nắm tay anh. 

             Lục Tây Kiêu lập tức rút tay lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt lạnh tanh, không nói lấy một lời. 

             Chu Vãn mím môi, khẽ hỏi: "Cậu có đau không?" 

             Anh không đáp. 

             Chu Vãn cắn môi, lặng lẽ nhưng bướng bỉnh đưa tay nắm tay anh lần nữa. Lục Tây Kiêu lại né, nhưng lần này cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn cô, chỉ là trong mắt vẫn còn vệt lửa chưa tan. 

             "Chu Vãn, cậu, mẹ nó,  cũng giỏi đấy." 

             Cô cúi gằm, không biết nên nói gì, hốc mắt nóng lên, vị chát xộc mũi. 

             Tự dưng muốn khóc, nhưng không muốn rơi nước mắt trong hoàn cảnh này. 

             Cô khịt mũi. 

             "Khóc cái đếch gì." Lục Tây Kiêu lạnh giọng. 

             Chu Vãn nghiến chặt răng, cố nuốt cục nghẹn xuống. 

             Lục Tây Kiêu: "Câm luôn rồi à? Bị người ta bắt nạt không đến tìm tôi, còn mẹ nó định bao che cho bọn đó, giỏi thật đấy. Sao không theo chúng nó đi luôn?" 

             Đầu Chu Vãn càng cúi thấp. 

             "Tôi chỉ không muốn cậu đánh nhau với bọn họ thôi." Cô lí nhí. 

             "Không biết chạy à? Chân mọc uổng chắc? Tôi nói cậu tránh xa ra chưa?" 

             "Nói rồi." Cô khẽ đáp, lại bị quở, không nhịn được biện bạch: "Bọn họ đông lắm, tôi chạy không nổi. Sau bị hắn đẩy một cái, trẹo mắt cá, hơi đau." 

             Lục Tây Kiêu khựng lại, đưa tay lôi ống quần đồng phục học sinh của cô lên. 

             Động tác anh thô lỗ, kéo phắt quần đồng phục học sinh lên tới đầu gối, lộ ra cẳng chân trắng mảnh; mắt cá tím bầm, sưng vều. 

             Lục Tây Kiêu nhìn một chốc, cuối cùng không nhịn được buột miệng chửi thề một tiếng. 

             Tưởng Phàm ngồi ghế trước, nhìn hai người qua kính chiếu hậu. 

             Nếu không phải A Kiêu đang bốc hỏa khiến cậu ấy không dám cản bừa, chứ dáng vẻ đáng thương của Chu Vãn ai nhìn mà chẳng mềm lòng; chỉ có A Kiêu là đối diện gương mặt thế này mà chẳng dỗ dành, còn nỡ mắng. 

             Quan trọng hơn, Tưởng Phàm lần đầu tiên thấy Lục Tây Kiêu như vậy. 

             Anh có nhiều bạn gái, hễ mấy cô trước bị Lạc Hà ức hiếp, Lục Tây Kiêu đều trả đũa cả. 

             Nên việc Lục Tây Kiêu vì Chu Vãn mà đánh nhau không có gì đáng kinh ngạc; đáng kinh ngạc là anh chịu mất công nói lắm lời để dạy dỗ một cô gái. 

             Xem xong vết thương ở chân Chu Vãn, Lục Tây Kiêu càng bực, nhưng cơn bực ấy lại không biết trút đi đâu. 

             Nó cứ đâm bổ trong lồng ngực, cháy ran trong ngực, đau khắp người. 

             * 

             Đồn cảnh sát. 

             Cảnh sát bảo họ thuật lại quá trình ẩu đả. Lục Tây Kiêu lười nói, Lạc Hà mặt mũi bầm dập lại còn nén giận không chịu mở miệng; hai bên đều cứng đầu, cảnh sát đành nhìn sang Chu Vãn: "Em nói đi." 

             Chu Vãn ngừng một nhịp, kể rành rọt mọi chuyện xảy ra từ sau khi hết hiệp một. 

             Bao gồm cả những lời bẩn thỉu khó nói của đám học sinh trường trung học Số 18 kia. 

             Ai nghe cũng phải tức, huống chi người trước mặt là một cô gái giọng mềm, thân hình mảnh, mắt hoe hoe, tội nghiệp và tủi thân thấy rõ. 

             Cảnh sát càng nghe càng thấy bọn Lạc Hà là thứ không ra gì. 

             Những điều này Lục Tây Kiêu đều không biết. 

             Anh đánh Lạc Hà chỉ vì thấy vết thương trên trán Chu Vãn; giờ lại biết mắt cá bị trẹo, còn bị sỉ nhục như vậy. 

             Anh bật dậy đấm Lạc Hà thêm một cú, hai bên lại nhốn nháo. Mấy cảnh sát phải kéo mạnh mới lôi được Lục Tây Kiêu về ghế. 

             Hiếm khi anh nổi giận lộ liễu như thế; lồng ngực phập phồng, ánh mắt lạnh ngắt, toát ra sát khí: "Lạc Hà, chuyện này chưa xong đâu. Xem tao có giết mày không." 

             Cảnh sát đập bàn đánh bốp: "Đây là đồn cảnh sát! Thử ồn thêm nữa xem, tạm giam hết!" 

             Chu Vãn vội níu tay áo Lục Tây Kiêu, khẽ lắc, ra hiệu anh đừng nóng. 

             Lục Tây Kiêu liếc cô một cái đầy khó chịu, hất tay cô ra, nhưng may là không gây thêm náo loạn, xoa ấn mi tâm, bực bội lẫn uể oải tựa lưng vào ghế. 

             Nửa tiếng sau, Chu Vãn kể xong toàn bộ, cảnh sát khuyên răn, hai bên ký cam kết, việc mới xong. 

             Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, Lục Tây Kiêu đã châm điếu thuốc. 

             Cơn thèm thuốc nổi lên. 

             Anh hít mạnh một hơi, rồi nhả ra. Gió đêm lạnh thốc vào, ngực mới bớt bí. 

             "A Kiêu, còn đi ăn không?" Tưởng Phàm hỏi. 

             "Ăn cái mẹ gì." Lục Tây Kiêu cau có, dừng mấy giây, lại nghiêng đầu về phía Chu Vãn: "Tao đưa cô ấy về trước." 

             Tưởng Phàm cùng nhóm bạn bèn đi trước, Lục Tây Kiêu gọi một chiếc taxi. 

             Taxi tới rất nhanh, đỗ bên ngoài. Chu Vãn im lặng chịu cơn đau mắt cá ngày càng khó chịu, tập tễnh theo Lục Tây Kiêu lên xe. 

             Cô không biết xe sẽ đi đâu, 

             Cũng không dám hỏi. 

             Cho đến khi cảnh vật xung quanh ngày một quen, xe dừng trước quán mì cạnh phòng chơi điện tử. 

             Lục Tây Kiêu mở cửa bước xuống trước. 

             Chân Chu Vãn càng lúc càng đau. Cô cố gập người, chống tay lên lưng ghế để đứng dậy. 

             Lục Tây Kiêu đứng bên nhìn cô một lúc. Vốn chẳng muốn giúp, nhưng càng nhìn càng bực; anh "tạch" một tiếng, vứt điếu thuốc, sải nhanh đến trước mặt cô, nửa người thò vào xe, bế thốc cô ra. 

             Bế khỏi xe rồi, anh cũng không đặt cô xuống, ôm thẳng vào quán mì, đặt lên ghế. 

             Suốt quá trình mặt không cảm xúc, lạnh đến đáng sợ. 

             Chú Khang đang trụng mì "ối" một tiếng: "Sao thế kia?" 

             Chu Vãn mỉm cười mỏng: "Cháu trẹo chân ạ." 

             "Không nặng chứ?" 

             "Không sao." 

             "Ăn gì nào?" 

             Lục Tây Kiêu nói: "Hai bát mì thập cẩm." 

             Mì bưng lên nhanh. Chu Vãn cúi đầu chăm chú ăn. Đối diện, Lục Tây Kiêu bỗng đặt đũa, không nói một lời, đi ra ngoài. 

             Chu Vãn sững lại. 

             Chú Khang cười hỏi: "Hai đứa giận nhau à?" 

             "Cháu cũng không biết nữa." 

             Chu Vãn nói nhỏ. Cô thật sự chẳng rõ Lục Tây Kiêu rốt cuộc giận cái gì, và giận đã bao lâu rồi. 

             "Trai trẻ máu nóng, tính khí cũng chẳng nhỏ. Nhưng với con gái thì không được vậy." Chú Khang cười. 

             Chẳng bao lâu, Lục Tây Kiêu quay lại, tay xách một cái túi. 

             Anh duỗi chân, đá nhẹ chân ghế kéo cô xoay lại, ngồi xổm, kéo ống quần cô lên. 

             Chu Vãn rụt chân. Bị Lục Tây Kiêu liếc một cái, cô không dám rụt nữa, mắt cá nằm gọn trong lòng bàn tay anh. 

             Nhìn vết thương thêm lần nữa, chân mày Lục Tây Kiêu nhíu chặt. Anh cắn bật nắp chai dung dịch sát trùng, nhả cái nắp sang bên, đổ thẳng vào mắt cá. 

             Cơn rát xuyên từ vết xước lan theo dây thần kinh ra khắp người. 

             Chu Vãn rùng mình, cắn chặt môi dưới, không bật ra tiếng. 

             Lục Tây Kiêu gọn ghẽ sát trùng xong, đặt túi chườm lạnh lên mắt cá, dùng băng cố định lại. 

             Anh ngẩng lên, thấy môi dưới Chu Vãn bị cắn hằn một vệt sâu, vành mắt đỏ hoe, đang cố nín khóc. 

             "Bị người ta bắt nạt cũng không nói, đau cũng không nói à?" Lục Tây Kiêu nhạt giọng. 

             Chu Vãn cúi đầu, khẽ: "Cũng… còn đỡ." 

             Lục Tây Kiêu hừ một tiếng, lười để ý thêm, ngồi lại đối diện. Có điều bát mì đã trương nhão, anh đảo vài cái rồi đặt đũa. 

             Chu Vãn nói: "Để tôi gọi bát mới nhé." 

             "Đi thôi." Anh đứng dậy. 

             Chu Vãn vội theo. 

             Ra đến cửa quán, Lục Tây Kiêu đứng ở ngưỡng, nghe tiếng bước chân cô, nghiêng đầu liếc một cái, rồi ngồi xổm: "Lên." 

             Chu Vãn khựng lại. 

             Trực giác bảo cô: lúc này đừng trái ý Lục Tây Kiêu thì hơn. 

             Cô chậm rãi dịch ra sau lưng anh, lại chầm chậm, dè dặt nằm lên lưng. 

             Lục Tây Kiêu vòng tay qua khoeo chân cô, nhấc bổng cô lên một cách nhẹ tênh. 

             Chu Vãn hơi thu ngực, giữ khoảng cách, không tựa hẳn vào lưng anh. Nhưng khoảng cách ấy vẫn quá gần, mùi thuốc lá trên người anh rõ rệt. 

             Gió thổi cành cây khẳng khiu kêu xào xạc. 

             Bóng Lục Tây Kiêu kéo dài thượt. 

             "Lục Tây Kiêu." 

             Chu Vãn nhìn nghiêng khuôn mặt anh, khẽ hỏi: "Cậu đang giận à?" 

             Anh không nói. 

             Ngừng một lát, Chu Vãn bảo: "Tôi sai rồi." 

             "Cậu sai chỗ nào." 

             "…" 

             Chu Vãn nghĩ một lúc, đáp: "Tôi không nên đi trêu vào bọn họ." 

             "Nếu chúng nó còn dám nói với cậu kiểu ấy, thì cứ đánh trả cho tôi. Còn gì nữa." 

             "…" 

             Lần này Chu Vãn thật sự không biết mình còn sai gì. 

             Không nghe cô đáp, bầu không khí quanh anh lại lạnh hẳn đi. 

             Lại phải dỗ nữa. 

             Chu Vãn nhớ lại những lời anh nổi nóng nói với cô lúc nãy, chớp mắt, dò dẫm: "Sau này tôi sẽ không giấu cậu nữa." 

             Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, hơi nhếch khóe môi, giọng cuối cùng cũng dịu xuống: "Chân có đau không?" 

             "Còn-" 

             Theo phản xạ, Chu Vãn định nói "còn đỡ", may kịp nuốt lời, đổi lại: "Đau." 

             Nói xong cô còn thở phào. 

             Nếu lại trả lời sai, có khi Lục Tây Kiêu lại nổi giận. 

             "Trong túi có cao dán và rượu thuốc tan máu bầm, chườm lạnh xong thì bôi." Lục Tây Kiêu nói: "Đi lại ít thôi, mai xin nghỉ, đừng tới trường học." 

             "Dạo này bài khó, trường học tôi vẫn phải đi." Chu Vãn vừa nói vừa nhìn sắc mặt Lục Tây Kiêu: "Sáng mai tôi bắt taxi đến vậy." 

             Lục Tây Kiêu nhíu mày, cuối cùng: "Được." 

             Đi mãi đến cổng khu dân cư, Lục Tây Kiêu vẫn không đặt cô xuống, cõng thẳng cô vào trong. 

             Ở đây không có thang máy, chỉ có cầu thang bộ. 

             "Tầng mấy?" anh hỏi. 

             Chu Vãn vốn không muốn để anh cõng lên, nhưng hiểu anh rất cứng đầu. 

             "Tầng ba." Cô vòng tay qua cổ Lục Tây Kiêu, khẽ tựa, dịu giọng: "Cảm ơn." 

             Anh cõng Chu Vãn lên tầng ba: "Ở đây?" 

             "Ừ." 

             Lục Tây Kiêu đặt cô xuống. Cô lấy chìa khóa trong túi, vừa định mở cửa thì bà nội từ trong hốt hoảng đẩy cửa ra. 

             "Bà nội?" 

             "Vãn Vãn, cháu không sao chứ?" Bà nội nắm tay cô: "Làm bà sợ chết khiếp, có một cậu con trai ở chỗ cháu làm thêm gọi về nhà nói hôm nay cháu không qua, gọi điện cho cháu mà không liên lạc được." 

             Chu Vãn sững người, lúc này mới nhớ ra đã quên bẵng chuyện phòng chơi điện tử hôm nay, điện thoại hết pin lúc nào không hay. 

             Cô không muốn để bà nội lo, bèn nói không sao, bịa một lý do để lấp liếm cho qua. 

             Bà nội nhìn Lục Tây Kiêu phía sau cô. 

             Cậu thanh niên này bà gặp rồi, lần trước bà nhập viện cậu còn mang bữa sáng đến. 

             Lục Tây Kiêu chủ động, khẽ gọi: "Bà nội ạ." 

             "Ừ." Bà nội cười: "Cháu đưa Vãn Vãn của bà về à?" 

             "Vâng." 

             "Cảm ơn cháu nhé." Bà nội nói: "Có vào nhà ngồi một lát rồi hẵng về không?" 

             Chu Vãn vội nói: "Thôi bà nội, nhà mình cũng chẳng có gì tiếp khách, hôm nay muộn rồi, cậu ấy còn phải về nghỉ nữa." 

             Lục Tây Kiêu nhếch môi, hiếm khi đứng ngay ngắn: "Vâng, cháu xin phép về trước ạ." 

             "Thế cũng được, rảnh thì đến nhà chơi nhé." Bà nội niềm nở. 

             "Vâng." Lục Tây Kiêu đáp. 

             Chu Vãn nhìn anh quay lưng xuống cầu thang, chợt vội gọi: "Lục Tây Kiêu." 

             Đèn cảm ứng bật sáng theo tiếng. 

             Anh đứng ở chiếu nghỉ tầng dưới, ngẩng đầu nhìn cô. 

             Chu Vãn mím môi: "Cảm ơn cậu." 

             * 

             Chu Vãn không để bà nội biết chuyện mình bị thương. Về phòng, cô gọi điện cho anh làm ca sáng ở phòng chơi điện tử để xin lỗi, nói đợi nhận lương tháng này sẽ bù riêng tiền ngày hôm nay cho anh. 

             "Không sao, khách sáo gì." Đầu bên kia cười: "Người không sao là được." 

             Cúp máy, Chu Vãn ngồi yên trên giường. 

             Cô làm theo lời Lục Tây Kiêu lúc nãy, xoa rượu thuốc lên mắt cá, rồi dán cao trị thương. 

             Mùi rượu thuốc đậm đặc lan khắp phòng ngủ. 

             Cô lại nhớ hình ảnh ở quán mì khi nãy, Lục Tây Kiêu ngồi xổm trước mặt cô chườm lạnh cho cô; tuy lúc sát trùng cố tình làm mạnh tay cho cô đau. 

             Nhưng Chu Vãn vẫn thấy, Lục Tây Kiêu thật sự là người rất tốt. 

             Từ sau khi Chu Quân qua đời, Quách Tương Linh rời nhà, Chu Vãn không còn nhớ lần cuối có người đứng vững làm chỗ dựa cho mình là khi nào. 

             Giống như có một chỗ dựa. 

             Bị ấm ức có thể tìm anh, anh sẽ đòi lại công bằng cho cô. 

             Cảm giác ấy đối với Chu Vãn thật xa lạ. 

             Cô tựa vào đầu giường, nhìn Peach Boy trên bàn đối diện - món anh tặng. 

             Một lúc sau, cô đứng dậy, nhảy bằng chân không đau ra bàn, ôm Peach Boy về giường. 

             Cô cố ngủ, nhưng trằn trọc mãi. 

             Nửa chừng, cô lấy điện thoại, nhắn cho Lục Tây Kiêu. 

             [Chu Vãn: Cậu về đến nhà chưa?] 

             Cô đợi một lúc lâu, Lục Tây Kiêu vẫn không trả lời, có lẽ đã ngủ. 

             [Chu Vãn: Chúc ngủ ngon.] 

             Cô để điện thoại sang bên, nhắm mắt. 

             * 

             Lục Tây Kiêu tắm xong bước ra, người còn ướt, nước chảy dọc theo đường cơ bắp. 

             Lúc đánh nhau vừa rồi, trên người anh cũng có mấy vệt bầm, nhưng không nặng. 

             Tắm nước lạnh xong, cơn bực bội mơ hồ kia mới dịu bớt. 

             Anh cũng không hiểu mình giận cái gì. 

             Chu Vãn bị thương thì liên quan gì đến anh. Cô muốn giấu lại càng chẳng liên quan, thậm chí anh còn được rảnh thân, thật ra chẳng có gì đáng giận. 

             Nghĩ không thông, trong lòng càng bực; càng bực lại càng cáu. 

             Người ngợm khó chịu khắp. 

             Rồi lại trút hết lên Chu Vãn. 

             Con bé thì hay thật, chẳng giận, cũng không oán, anh có khó ở mấy cô cũng chịu hết, len lén nhìn sắc mặt anh, vắt óc nghĩ cách dỗ anh. 

             Lục Tây Kiêu đâu phải ngốc, những điều này anh cảm được hết. 

             Anh lau tóc ướt, quăng khăn sang bên, đi tới giường với lấy điện thoại. 

             [Chu Vãn: Cậu về đến nhà chưa?] 

             [Chu Vãn: Chúc ngủ ngon.] 

             Lục Tây Kiêu nhướng mày, nhìn hai tin nhắn một lúc, lại nhìn giờ. 

             Đã gửi cách đây một tiếng. 

             Anh ngồi xuống giường, bấm gọi điện. 

             Cũng chẳng có gì phải nói, chỉ là muốn gọi thì gọi thôi. 

             Chuông reo một lúc lâu mới được bắt máy, truyền tới giọng mềm và ngái ngủ của cô gái: "Alo?" 

             Không hiểu sao, như có dòng điện bò từ xương cụt lên, toàn thân anh giật bắn, thái dương nảy một cái. 

             Nghe ra Chu Vãn bị đánh thức, Lục Tây Kiêu cũng chẳng thấy áy náy. 

eyJpdiI6IkJyeVN4QU5DbmFwd0c4a2h3N1ZLSVE9PSIsInZhbHVlIjoiKzRWazVUc0VGR3JzVFhtNmVZTzR3VUdSU3VzYjhRNjRPNnZDdWxobkZic0lvbmpMVmIrUlVHY2p4dzZSelh4R1o1dWpsZnVSZXI4Z1h4NXJITjlJZStvb2ZEVUtnaThDUnc0UnNJUnpDUVg0cE41ZnY2T2FHNjg1Y2xSUkpIZHJQNWgrRmdIOGV4NHIwRklQWkcrVzNrU0FLQ2pNTWJIMmNcL3hPOXVrM25XRTc3XC9RWjJ2Y2RkTUw1Q2diZmpyb3RJVlY0ZVRMeDVaV3hvMjh6Q0Z4bEZtOWRFMFRrQXNzcDd4NU11YTNkMFo0PSIsIm1hYyI6IjgyOTc2YjE3Yjg0YTA0MTU5ZmZmZTkyYTkxODBhMzBiODg5NWVhYjJhYTU1YTgwNTY0MDU1ZDU3NzVmZDFiNGEifQ==
eyJpdiI6Im9VVUxpRzJRMStLaEhPRUFZK25ONHc9PSIsInZhbHVlIjoiR3lDWk44MlM4Ukxvb3g1cU40c0JQbUgreHo5ZFFyYmhlWTJ4RkNzdWRWZnIxWHBWUFwvSERtQnd6TU9pK0FBVGdQeno2SDFCU3FZWFcrQlhmYldOOGVqV2Y4WEVkWEkzak1RTFZrS1wvVTNSRW9tYTV3RzdKV0pqV0ZvaEZETEJXUFREeGNTV2ZjUit4UUVyekJIN0FkXC9VVk9nSWhSdXhrbEptN3F0VG16WU9ITzFCK0xGM3FJbjA3NlJsQnVqdDNiRXFnYWpibWJRTjRcL3ZCYkRybFFoK2xFdFF6RDhKNHJZaHp3eW1nNHU1Zm44cUVydTRBTDlnd2x4bXFsdnZhN3l3SWlvXC9ENXVDKzIyRk50WFV1alArb0hVNHlmMzZGdkVNa1VraFJKZmRMTEdZM0JodlhQbFlcL1hUNkFpR3hwQUMiLCJtYWMiOiIxYTQxMjU3OWIwMGRmY2I4NzEzNjZlZjhlNDQxYzBiMzg2NTJjMzJjNGJhNTk2ZWY0NzhhZjBjODgwMDllMGRjIn0=

             "Không ngủ được." Lục Tây Kiêu nói: "Nói chuyện một lát."

Ads
';
Advertisement
x