Trong phòng ngủ im ắng. Gió thổi mạnh, cành cây cổ thụ ngoài cửa sổ quật ràn rạt vào ô kính.
Chu Vãn ngồi dậy, dụi đôi mắt ngái ngủ, ngáp thật khẽ, ngoan ngoãn "ừm" một tiếng: "Nói chuyện gì?"
"Đã bôi thuốc chưa?"
"Bôi rồi."
Lục Tây Kiêu không giỏi tìm chuyện để nói. Anh tựa lưng vào đầu giường, co một chân, lơ đễnh không nói gì.
Chu Vãn ôm chân, tựa cằm lên đầu gối chờ một lát rồi nói: "Lục Tây Kiêu."
"Hử?"
"Cậu còn chưa ngủ à?"
"Ừ."
Chu Vãn nhìn chiếc đồng hồ dưới ánh trăng trắng bệch: "Muộn lắm rồi, thức khuya không tốt cho sức khỏe."
"Muốn ngủ thì cứ nói thẳng." Lục Tây Kiêu khẽ cười: "Biết dỗ người ta ghê."
"…"
"Ngủ đi." Hút xong điếu thuốc, Lục Tây Kiêu nói: "Ngủ ngon."
*
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Chu Vãn đã thấy mắt cá chân đỡ sưng hơn tối qua, chỉ là vết bầm đã hiện rõ, trông rất đáng sợ, vừa đặt chân xuống đã đau rát như bỏng.
Cô bắt taxi đến trường học, tập tễnh đi vào phòng học.
Chuyện xảy ra trong trận bóng rổ hôm qua đã bị người ta đăng lên diễn đàn trường học. Khi ấy Cố Mộng tuy đã đi rồi, nhưng trên mạng đều thấy cả. Vừa gặp, cô ấy đã vội kéo cô lại hỏi có sao không.
"Không sao." Chu Vãn cười nhẹ: "Chỉ trẹo chân chút thôi."
"Nhìn nghiêm trọng lắm đấy. Đám trường trung học Số 18 đúng là không ra gì, chơi bẩn đã đành, sao còn lôi cả cậu vào."
Chu Vãn lắc đầu: "Thật sự không sao."
Cố Mộng còn định nói gì, lớp phó bỗng gõ cửa: "Chu Vãn, giáo viên chủ nhiệm gọi."
Cố Mộng nhất quyết đỡ cô đến trước cửa văn phòng.
Chu Vãn đẩy cửa vào, giáo viên chủ nhiệm vẫy tay: "Chu Vãn, em lại đây."
"Thời gian kỳ thi Vật lý toàn quốc đã ấn định vào tháng Ba năm sau. Trừ kỳ nghỉ đông ra thì thời gian còn lại không nhiều. Trường rất coi trọng lần này, định mời giáo viên từ trường ngoài đến phụ đạo cho em và Khương Ngạn. Từ ngày mai, vào các tiết tự học và thêm một giờ sau khi tan học sẽ phụ đạo cho hai em."
Chu Vãn sững người, vừa định mở miệng thì thầy chủ nhiệm đã ngắt lời, hiểu cô định nói gì.
"Thầy biết hoàn cảnh gia đình em, biết em vất vả khó nhọc. Nhưng tầm nhìn phải nhìn xa. Tương lai của em không chỉ dừng ở hiện tại. Phải hiểu rõ điều gì mới là thật sự quan trọng với em."
Thầy nói tiếp: "Nên thầy mong em suy nghĩ nghiêm túc, thời gian này cố gắng đừng đi làm thêm nữa. Có khó khăn gì cứ đến tìm thầy. Dồn tâm trí vào kỳ thi. Em là cô bé thông minh, chịu bỏ thời gian và công sức, chắc chắn có thể đoạt giải."
Hiểu tấm lòng của thầy, Chu Vãn cũng biết đề thi cuộc thi toàn quốc khó hơn rất nhiều, cô thấy mình hơi đuối sức. Thật ra trước đó cô đã nghĩ đến chuyện này.
Vả lại, giờ còn khoản tiền Quách Tương Linh đưa, ít nhất không quá gấp.
Chu Vãn gật đầu, cảm ơn thầy chủ nhiệm.
Đang chuẩn bị đi, lại bị thầy gọi lại: "Chu Vãn."
Thầy hơi do dự, nhìn cô một lúc mới nói: "Có vài chuyện, chính em cũng phải tự biết cân nhắc."
Chu Vãn ngẩn ra: "Chuyện gì ạ?"
"Gần đây trong trường có không ít bạn bàn tán, thầy cũng biết đôi chút, chuyện của em với cậu bên lớp 7, Lục Tây Kiêu." Thầy nói: "Cậu ấy ngày nào cũng chẳng chịu đến trường, hôm nay cũng nghỉ. Thầy tin em là đứa trẻ thông minh, tự biết rõ."
Có lẽ thầy cũng bị bề ngoài của Chu Vãn đánh lừa, tưởng là Lục Tây Kiêu chủ động bám riết.
Nào biết tất cả đều là cô từng bước tính toán, cố ý đến gần.
Chu Vãn cụp mắt, bình thản: "Vâng, em biết."
*
Rời văn phòng về lớp, đi ngang cửa lớp 7.
Quả nhiên Lục Tây Kiêu không đến trường, chỗ ngồi trống không.
Cho đến tan học, anh vẫn không đến, cũng không nhắn WeChat cho cô.
Chu Vãn gọi điện cho ông chủ phòng chơi điện tử, trình bày hoàn cảnh của mình. Ông chủ trước đây là bạn của Chu Quân, nên lập tức đồng ý.
"Không sao đâu, bên đó tuyển thêm người cũng dễ mà." Ông chủ nói.
"Vậy mấy hôm nay cho cháu xin phép tạm nghỉ, đợi chú tuyển được người rồi cháu sẽ nghỉ hẳn."
"Không sao. Vốn dĩ quán nhỏ, mấy hôm nay ngày thường, đóng vài ngày cũng được. Hôm nay cháu về nhà nghỉ đi."
Chu Vãn ngập ngừng: "Hôm nay thì được ạ, vì bọn cháu vẫn chưa bắt đầu học bù."
Ông chủ cười: "Thật không cần đâu, chỉ một buổi tối thôi. Cháu cứ về nghỉ ngơi cho tốt. Chú còn chờ ngày cháu đỗ Hoa Thanh để quán nhờ tiếng cháu mà nổi danh đây này."
Không cãi nổi sự kiên quyết của ông, Chu Vãn cảm ơn, lại nói xin lỗi, rồi cúp máy.
Ra khỏi cổng trường, cô bỗng nghe mấy nữ sinh phía trước bàn tán:
"Chị họ tớ học ở trường trung học Số 18, nghe nói hôm nay Lục Tây Kiêu đến đó đánh Lạc Hà một trận, đánh đến mức phải nhập viện."
Tim Chu Vãn hẫng một nhịp, rồi đập thình thịch, kéo theo cảm giác bất an.
"Ối giời, thật không đấy? Chẳng lẽ vì chuyện trên diễn đàn trường học nói Chu Vãn à?"
"Chắc chắn rồi, không thì sao. Trước giờ Lục Tây Kiêu còn lười chủ động gây sự với Lạc Hà, lần này đến tận trường Số 18 chặn người."
"Anh ấy không phải thật sự thích Chu Vãn chứ?"
"Chắc không đâu. Lục Tây Kiêu đấy, tớ chẳng thể tưởng tượng nổi anh ấy sẽ thật lòng thích cô nào."
"Haha đúng thế. Bạn gái cũ của anh ấy tớ còn tưởng anh ấy thích lắm, kết quả quay lưng cái là đá luôn."
Những câu phía sau Chu Vãn chẳng còn tâm trí nghe.
Trong đầu chỉ quanh quẩn câu kia: Lục Tây Kiêu đi đánh Lạc Hà, chặn ngay cổng trường Số 18.
Chu Vãn nhịn đau chạy thêm mấy bước, gọi một trong mấy cô gái: "Bạn ơi."
Nữ sinh quay đầu, thấy "đối tượng" mình vừa nói xấu bỗng xuất hiện trước mặt, lập tức lúng túng. Nhưng nhìn dáng vẻ Chu Vãn không hề giận, cũng chẳng tới gây sự.
Cô gái đỏ mặt, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Vừa nãy bạn nói Lục Tây Kiêu…" Chu Vãn ngập ngừng: "Bạn có biết cậu ấy có bị thương không?"
"Hả?"
Cô gái chớp mắt: "Cái đó tớ cũng không rõ, chắc là không đâu, không nghe ai nói."
Chu Vãn thầm thở phào: "Cảm ơn bạn."
Cô không muốn Lục Tây Kiêu lại vì chuyện của mình mà bị thương nữa.
Cô đã nợ anh quá nhiều rồi.
Chu Vãn gọi điện cho Lục Tây Kiêu.
Nhạc chuông vang khá lâu, không ai nghe.
Cô cụp mắt xuống. Đúng lúc ấy có một xe taxi trống chạy đến, Chu Vãn giơ tay vẫy.
Tài xế hỏi: "Đi đâu?"
Cô ngập ngừng khá lâu, nói địa chỉ nhà của Lục Tây Hiêu.
Mười lăm phút sau, taxi dừng trước tòa nhà nhỏ tiêu điều.
Chu Vãn cảm ơn, xuống xe. Trong sân trồng vài khóm hoa nhỏ xinh đủ màu, tuy hơi lộn xộn nhưng vẫn nhìn ra người từng trồng những khóm hoa ấy hẳn là người có gu, yêu đời.
Chu Vãn bấm chuông, không ai đáp.
Cô lại gọi cho Lục Tây Kiêu, vẫn không nghe.
Chẳng lẽ không có nhà?
Ngoài ra, Chu Vãn không còn cách nào khác để liên lạc với anh.
Theo cô nhớ thì buổi tối anh thường ra ngoài chơi với bạn, chắc một lúc cũng chưa về. Chu Vãn thở dài, bước xuống một bậc thềm.
Đúng lúc ấy: "cạch" một tiếng, cánh cửa sau lưng mở ra.
Lục Tây Kiêu nhìn cô, nhướng mày: "Sao cậu tới đây?"
"Tôi vừa nghe người ta nói, cậu với Lạc Hà đánh nhau." Chu Vãn nhìn lướt qua phần da lộ ra ngoài áo của anh: "Cậu có bị thương không?"
"Không."
Anh nói rất tự nhiên, rất bình thản.
Như thể đánh nhau với Lạc Hà là vô duyên vô cớ, chẳng hề vì cô.
Chu Vãn ngừng một nhịp, lại nhìn kỹ gương mặt anh, quả thật không thấy vết thương nào, lúc này mới thở ra.
Lục Tây Kiêu mặc áo khoác đen, dáng người gọn, sắc cạnh. Anh quay vào khóa cửa, xuống bậc thềm: "Ăn tối chưa?"
"Chưa."
"Vậy đi cùng." Anh nhạt giọng: "Đi gặp bạn tôi."
Chu Vãn sững một chút, nhưng Lục Tây Kiêu đã tiếp tục bước ra ngoài. Cô khẽ đáp, cố nén chân đau đuổi theo.
Đứng ngay trước cửa nhà, Lục Tây Kiêu gọi một chiếc xe nữa.
Suốt đường anh không nói gì, dường như còn ngái ngủ, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần. Chu Vãn nghiêng đầu nhìn anh: nghiêng đầu theo góc ấy, có thể thấy đường viền xương hàm mảnh và sắc, góc cạnh rõ ràng.
Cũng theo động tác ấy, cô thấy dưới cổ anh có một vệt xước đỏ, bị cổ áo che quá nửa, không nhìn rõ, nhưng có thật.
Hẳn là vết thương vừa nãy.
Chu Vãn quay đi, khoảnh khắc ấy cảm xúc khó tả.
Cô đã không còn nhớ có người đứng ra che cho mình là cảm giác thế nào.
Trong ký ức chỉ có một lần, là hồi tiểu học. Khi ấy mặt cô còn phúng phính, da trắng mắt to, ai gặp cũng khen như búp bê Tây.
Trong lớp có một cậu con trai, cứ hay bắt nạt cô để gây chú ý. Một hai lần Chu Vãn đều nhịn, sau thì lấn tới. Có lần trong tiết nhảy xa, cậu ta cố tình chìa chân làm cô vấp ngã, chân chảy máu ròng ròng.
Dù hiểu bọn trẻ con không biết hiểm họa an toàn của hành vi ấy, không phải chuyện gì quá ác, nhưng đó là lần duy nhất cô thấy bố nổi giận.
Bố không chịu dễ dàng hòa giải với phụ huynh bên kia, nhất quyết bắt cậu bạn phải chuyển lớp, sau này không lại gần, không được bắt nạt cô nữa.
Chu Vãn đứng sau lưng bố. Vai bố rộng và vững, mang đến cảm giác an toàn tràn trề.
Như thể chỉ cần có bố, cô chẳng phải sợ gì cả.
Nhưng đời luôn long đong lắc lư, như thể có thế mới đủ chứng minh sự vô thường, bấp bênh của thế sự.
Chu Vãn không biết từ khi nào mình đã quen tự cho mình cảm giác an toàn, tự đối mặt với phong ba bão tố. Cô chưa từng nghĩ bị thương hay tủi thân thì có thể nói với ai.
Cho đến khi Lục Tây Kiêu, bằng cái thái độ bực bội, khó chịu, lạnh lùng gai góc ấy, ép cô nói ra nỗi tủi thân, ép cô thừa nhận là đau.
…
Xe dừng trước một quán nhậu kiểu bình dân.
Quán tuy cũ và chật, nhưng rất đông người.
Vừa xuống xe đã có người chào Lục Tây Kiêu. Nói được nửa câu thấy Chu Vãn phía sau anh, động tác khựng lại, gật đầu: "Chị dâu."
So với những tiếng trêu chọc bông đùa trước đây, tiếng "chị dâu" này rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều.
Chu Vãn ngẩn ra, cũng khẽ cúi đầu: "Cứ gọi tên tôi là được, Chu Vãn."
"Được được, chị dâu."
"…"
Lục Tây Kiêu liếc cô nhạt một cái, không nói gì.
Vào phòng riêng, bên trong mười mấy người, toàn những tay nổi tiếng quậy ở trường Trung học Dương Minh, e là ai cũng từng ăn kỷ luật, thường xuyên góp mặt trong mục thông báo phê bình.
Chu Vãn định ngồi tạm gần cửa. Bên trong có cậu con trai đứng bật dậy: "Chị dâu vào trong ngồi ạ."
Lục Tây Kiêu cúi mắt, giọng thấp: "Ngồi đâu."
Bàn quá to, chỗ trống đi lại trong phòng riêng không nhiều. Muốn vào trong còn phải nhường chỗ. Chu Vãn không muốn làm phiền: "Ngồi đây được rồi."
"Đây còn phải bưng đồ." Lục Tây Kiêu nói: "Vào trong đi."
"…"
Mọi người lần lượt đứng dậy nhường chỗ. Chu Vãn vừa nói khẽ "xin lỗi" vừa đi vào trong. Lục Tây Kiêu ngồi cạnh cô.
Anh vừa ngồi, cậu con trai bên cạnh đã rót cho anh một ly rượu.
Lục Tây Kiêu liếc qua bàn, không có đồ uống không cồn. Anh nghiêng đầu: "Cậu uống gì?"
"Nước lọc là được."
Anh khẽ nhíu mày: "Nước hoa quả thì sao?"
"Tôi gì cũng được."
Đúng lúc phục vụ vào, Lục Tây Kiêu nói: "Cho thêm một ly nước ép dưa hấu."
Món dọn dần. Cả bọn vừa ăn vừa chuyện trò, cụng ly liên tục. Lục Tây Kiêu cũng uống không ít, hớp rượu nhanh, mỗi lần nửa ly.
Chu Vãn nghiêng đầu nhìn anh. Mặt anh vẫn trắng trẻo, không chút dấu hiệu say.
Cảm nhận được ánh mắt cô, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu, khẽ nhướng mày.
Chu Vãn lắc đầu: "Không có gì."
Anh cúi người sát lại, kề bên tai cô, hơi rượu mát phả nơi vành tai: "Tôi xuống tính tiền."
"Vâng."
Anh vừa đi, điện thoại Chu Vãn đổ chuông. Bác sĩ Trần gọi đến.
Tim cô thót lại. Chắc là có kết quả xét nghiệm của bà nội.
Cô vào nhà vệ sinh nhận máy: "Alo, bác sĩ Trần."
"Vãn Vãn, kết quả xét nghiệm của bà nội em có rồi." Bác sĩ Trần nói: "Bác xem qua, có vài chỉ số do bà lớn tuổi nên không ổn định, nếu làm phẫu thuật thì e là hơi khó."
Chu Vãn sững sờ, cả người bủn rủn, tay chân lạnh toát.
"Vì sao ạ?" Cô gắng giữ nhịp thở và giọng nói ổn định: "Lần trước bác nói thể trạng bà tốt, tuổi cũng không phải quá cao, phẫu thuật không thành vấn đề mà."
Bên kia ngập ngừng, mở lời dường như rất khó khăn: "Lần này có thêm vài chỉ số được kiểm tra, kết quả đều không tốt."
Chu Vãn im lặng. Đầu óc trống rỗng.
Bác sĩ Trần dịu giọng khuyên nhủ: "Vãn Vãn, bệnh tình của bà vẫn khá ổn định. Phẫu thuật cũng có rủi ro. Thực ra tiếp tục điều trị như bây giờ cũng là cách an toàn."
Toàn thân Chu Vãn rã rời. Lưng tựa tường trượt dần xuống, cô ngồi thụp.
Tiếng khóc không nén nổi nữa, giọt nước mắt to tròn lăn dài. Cô đưa tay che mắt: "Nhưng nếu chỉ điều trị như thế, bà còn có thể ở bên em được mấy năm."
Lần này bác sĩ Trần không nói gì.
Bệnh suy thận giai đoạn cuối sẽ xuất hiện rất nhiều hội chứng, sống được bao lâu chẳng ai nói chắc được.
Cúp máy, điện thoại rơi xuống đất. Chu Vãn ôm đầu gối, vùi mặt sâu vào khuỷu tay, khóc không thành tiếng.
Bởi trước đó bác sĩ Trần từng nói, nền tảng sức khỏe của bà không tệ, có khả năng lớn là làm phẫu thuật ghép sẽ khỏi.
Chu Vãn đã sớm tin rằng bà có thể mổ.
Đến lúc này cô mới hiểu, trong cảnh khốn cùng đáng sợ nhất không phải là trắc trở nối tiếp, mà là tia hy vọng lóe lên rồi vụt tắt.
Cô thật sự tưởng mình đã thấy hy vọng, thật sự tưởng bà có thể sống khỏe thêm nhiều năm, thậm chí nghĩ xong cả chuyện sau này đỗ đại học sẽ đưa bà cùng đến thành phố mới.
Tất cả hy vọng ấy, đến lúc này bị nghiền nát hoàn toàn.
Và cô thậm chí đã mở miệng xin tiền Quách Tương Linh, đã cầm 15 vạn-150 nghìn tệ.
Vì một hy vọng không tồn tại, cô đã sa ngã, đã trở thành kẻ xấu.
Cô trở thành kiểu người mình ghét nhất. Trước đây còn có thể tự an ủi: tất cả là vì bà.
Nhưng giờ, hy vọng tan vỡ, cô ngã nhào xuống bùn lầy nhơ nhuốc ấy, dấu ấn tội lỗi hằn sâu trên người, chẳng thể làm lại.
Những ngày qua, từng bước toan tính, giả bộ, đều uổng phí.
Cô không còn cần nốt 15 vạn kia, cũng chẳng cần nghĩ mọi cách để giành lấy sự chú ý và tình thích của Lục Tây Kiêu nữa.
*
Lúc về lại phòng riêng, Chu Vãn đã khôi phục như trước, không còn dấu vết vừa khóc, chỉ là cả người nặng nề hẳn.
Lục Tây Kiêu vẫn chưa quay lại.
Chu Vãn về chỗ ngồi, vô ý đụng vào ly khiến nửa ly nước ép dưa hấu còn lại đổ ra, ướt cả quần.
Cô khẽ nói "xin lỗi", luống cuống dọn dẹp.
"Không sao không sao." Cậu con trai bên cạnh đỡ ly lên, rút mấy tờ khăn giấy thật nhanh. "Chị dâu, gọi thêm cho chị ly nước ép dưa hấu nhé?"
"Không cần đâu." Chu Vãn nén nghẹn ở cổ.
Đúng lúc bọn họ đang rót rượu, đến chỗ Chu Vãn, cậu ta cười hỏi: "Hay là uống tí cho đổi vị?"
Chu Vãn ngẩng lên nhìn cậu một cái.
Cậu con trai không có ý gì khác, chỉ là hỏi xã giao.
Giờ trong mắt mọi người, cô với Lục Tây Kiêu là một đôi, nên chẳng ai dám làm gì quá đáng.
Chu Vãn cầm lấy ly, đưa tới miệng chai.
"Thật uống à?" Cậu ta ngẩn người.
Chu Vãn cụp mắt: "Ừ."
Cô chưa bao giờ uống rượu, nhưng giờ cô khó chịu quá.
Đến mức muốn vin vào câu "mượn rượu giải sầu".
Một đám con trai không nhận ra tâm trạng trầm xuống của cô. Có lẽ bình thường cô vẫn yên tĩnh như vậy, bèn nhao nhao: "Chị dâu bản lĩnh ghê."
Rót đầy ly, Chu Vãn uống một ngụm.
Không khó uống như tưởng tượng, có chút vị đắng, hợp với tâm trạng cô lúc này.
*
Mười lăm phút sau Lục Tây Kiêu mới quay lại.
Người anh phảng phất mùi khói thuốc, chắc thanh toán xong ra ngoài hút.
Anh ngồi xuống, nghiêng đầu liếc cô. Cô chống tay lên má che đi quá nửa, nhưng phần má lộ ra thì ửng đỏ, đỏ không bình thường.
Lục Tây Kiêu nhìn xuống ly của cô.
Anh nắm lấy tay cô, gạt xuống: "Cậu uống rượu à?"
Chu Vãn chớp mắt chậm rãi, phản ứng chậm thấy rõ: "Ừ."
Lục Tây Kiêu cau mày: "Ai rót rượu cho cô ấy?"
Cậu con trai rót rượu quả thật thiếu tinh ý, còn nháy mắt mờ ám với Lục Tây Kiêu: "Không ngờ chị dâu cũng khá phết. Uống mấy ly rồi. Say rồi mang về dễ ra tay."
Lục Tây Kiêu ngẩng mắt, nhìn thẳng cậu ta, không nói một câu.
Trong mắt anh như có lửa, bực bội thấy rõ. Thoắt chốc không ai dám hé răng.
"Đi."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất