Ba giờ sáng, vậy mà cô và Lục Tây Kiêu đang trên một chuyến tàu tới thành phố xa lạ.
Tất cả khiến chuyến đi này nhuốm màu bí ẩn và lãng mạn.
"Vậy bây giờ chẳng phải đã là năm mới rồi sao?" Mắt Chu Vãn bỗng sáng rực.
"Ừ." Lục Tây Kiêu cười, một tay vẫn ôm vai cô, hai người ngồi sát nhau. Giọng anh trầm ấm, vang bên tai cô: "Chúc mừng năm mới, Vãn Vãn."
"Chúc mừng năm mới." Chu Vãn bắt chước cách bạn bè anh gọi, khẽ gọi: "A Kiêu."
Đúng lúc này, loa phát thanh trên tàu vang lên, lấn át tiếng cười nhẹ của Lục Tây Kiêu:
- Kính thưa quý khách, tàu sắp đến ga K, xin quý khách chuẩn bị hành lý để xuống tàu. Chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Xung quanh vang lên những tiếng sột soạt sắp xếp hành lý.
Vài phút sau, tàu dừng ở ga K.
Biển đèn xanh tỏa ánh sáng lờ mờ. Lục Tây Kiêu nắm tay Chu Vãn xuống tàu.
Thành phố K lạnh hơn Bình Xuyên rất nhiều. Dù ở trong nhà ga cũng cảm thấy cái rét cắt da. Lục Tây Kiêu kéo mặt sạch của tấm chăn phủ lên vai Chu Vãn để chắn gió.
Bên cạnh, một người mẹ dặn chồng kéo cao cổ áo cho đứa trẻ kẻo cảm.
Đứa trẻ nằm trên vai cha tỉnh giấc, vì chuyến đi xóc nảy mệt mỏi mà khóc òa, tiếng khóc xé toạc đêm khuya tĩnh mịch.
Người cha dỗ: sắp về đến nhà rồi, nếu ngoan sẽ cho con một điều ước năm mới.
Đứa trẻ vừa khóc vừa nói: "Thế con mua một Transformer được không?"
Người cha cười: "Được chứ, vậy con không được khóc nữa nhé."
Đứa trẻ lập tức ngậm miệng, không khóc nữa.
Chu Vãn khẽ nhếch môi.
Theo dòng người qua cửa kiểm soát vé ra ngoài, đi thẳng ra cổng.
Từ xa, Chu Vãn đã thấy bên ngoài trắng xóa: mái nhà, thân cây, cả ô tô đều phủ một lớp tuyết dày. Cả thành phố như được phủ kín tuyết.
Lần đầu tiên Chu Vãn thấy tuyết dày đến thế, bước chân cũng nhẹ bẫng, cô đi nhanh hơn.
"Ôi."
Cô chạy đến bên lan can, ngắm khung cảnh tuyết trước mắt.
Còn dày hơn cả năm tuyết rơi nhiều nhất trong ký ức của cô ở Bình Xuyên.
Lục Tây Kiêu không thích tuyết.
Nên anh không nhìn tuyết, mà nhìn Chu Vãn.
Toàn thân cô toát ra niềm hân hoan khó giấu.
"Lục Tây Kiêu."
"Ừ?" Giọng anh hiếm khi dịu đến vậy.
Chu Vãn nhớ đến đứa trẻ và người cha lúc nãy.
Cô cười hỏi: "Cậu có điều ước năm mới nào không?"
"Tôi muốn hôn cậu."
Câu nói thẳng thừng ấy khiến Chu Vãn khựng lại, ngẩng lên nhìn anh ngây dại.
Lục Tây Kiêu cũng nhìn cô, mí mắt trĩu, ánh mắt rũ xuống. Từ cái nhìn phảng phất ý cười ban đầu, dần trở nên sâu thẳm. Rồi anh bước lên một bước, ôm lấy vòng eo mảnh của cô kéo sát lại. Chu Vãn bất giác ngửa người ra sau, lưng tựa vào lan can.
Cô cảm nhận rõ sức ép và sự áp đảo tỏa ra từ người Lục Tây Kiêu.
Lý trí bảo cô lúc này Lục Tây Kiêu rất nguy hiểm, nên đẩy anh ra.
Cô cũng biết, chỉ cần cô đẩy, Lục Tây Kiêu sẽ không ép nữa, cùng lắm là tốn chút thời gian để dỗ cô.
Nhưng tiếng nói lý trí ấy chỉ gào to trong đầu, còn cô thì chân không nhúc nhích nổi, tay cũng không nhấc lên được.
Có lẽ vì trời quá lạnh.
Có lẽ vì thành phố lạ đã làm cô ngây ngất.
Cũng có lẽ chỉ vì, cô thực sự rất thích Lục Tây Kiêu.
Lục Tây Kiêu chỉ cho cô vài giây để từ chối.
Rồi anh dùng một lực không cho phép từ chối, nâng cằm cô lên, cúi người, phủ môi mình lên môi cô.
Nụ hôn đầu mang theo chút hoảng hốt vụng về.
Chu Vãn thậm chí quên cả nhắm mắt. Cô nhìn thấy tuyết bay đầy trời, thấy hàng mi đen của Lục Tây Kiêu. Tim cô đập thật nhanh, như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.
Tay Lục Tây Kiêu siết vòng eo cô. Eo cô rất thon, hai bên hõm vào. Cảm giác ấy khiến đầu óc anh nảy ra hàng vạn ý nghĩ táo tợn.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, anh dùng răng khẽ cắn môi cô để giải tỏa bớt.
Về sau, Chu Vãn chỉ thấy khó thở. Cô cố đẩy Lục Tây Kiêu ra để hớp một ngụm không khí mới, nhưng bị anh bẻ hai tay vòng ra sau, kéo lại, không nhúc nhích được.
Anh cúi người hôn cô từng chút, lúc liếm lúc cắn, như muốn in hằn dấu ấn của mình lên cô.
"Chu Vãn."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất