Có lẽ đây là lần đầu tiên trong hai tháng ở bên nhau, Lục Tây Kiêu nói với cô rằng anh thích cô.
Chu Vãn sững lại. Trước khi niềm ngọt ngào ấy kịp chạm vào tim, cô chợt bừng tỉnh: họ vẫn đang ở nhà ga.
Nhà ga đêm khuya, người qua kẻ lại.
Cô vùng vẫy, đẩy Lục Tây Kiêu ra.
Anh cúi đầu nhìn cô.
Má cô bé đỏ bừng, bị hôn đến ướt cả khóe mắt, bờ môi ươn ướt, đỏ mọng - tất cả đều đang âm thầm "tố cáo" tội trạng vừa rồi của anh.
Có lẽ cô cũng nhận ra sự ẩm ướt trên môi, vô thức thè đầu lưỡi liếm nhẹ.
Ánh mắt anh trầm hẳn xuống, lại ôm lấy Chu Vãn, cúi đầu vùi bên cổ cô.
Chu Vãn lúng túng vừa đẩy anh, vừa cúi đầu muốn giấu mặt, ấp úng: "Đừng… đừng mà, Lục Tây Kiêu, đông người lắm."
Anh bật cười, hôn khẽ lên trán cô: "Mặt mỏng thế."
Cô kéo tay anh: "Mình ra ngoài trước được không."
Đi thang cuốn ra khỏi nhà ga, Chu Vãn cuối cùng chân cũng đặt thật sự lên lớp tuyết mềm.
Cô ngồi xổm xuống, vốc một nắm tuyết đặt vào lòng bàn tay đùa nghịch.
Chơi một lát, trên tay cô lại nổi lấm tấm đỏ vì tê cóng. Thấy vậy, Lục Tây Kiêu không cho cô nghịch nữa, ném vốc tuyết khỏi tay cô, vỗ vỗ lòng bàn tay phủi sạch.
"Mai mua găng tay rồi hãy chơi tiếp." Lục Tây Kiêu nói. "Giờ kiếm khách sạn ngủ đã."
Chu Vãn sững người.
Khách sạn. Ngủ.
Giờ là rạng sáng, đúng là nên ngủ trước.
Nhưng lúc đầu cô không nghĩ tới, liền luống cuống.
Thấy vẻ mặt cô, Lục Tây Kiêu cười: "Sao, vừa nãy còn hôn anh, giờ định không chịu trách nhiệm à?"
"Cái gì?" Má Chu Vãn ửng hồng. "... Nói cái gì thế."
Tâm trạng anh cực tốt, mở điện thoại tìm khách sạn gần đây.
Đêm năm mới trên đường phố hiếm taxi lắm. Khách sạn gần nhà ga nhất cũng chẳng xa, đi bộ mười phút là tới.
Dọc đường, Lục Tây Kiêu thi thoảng lại kéo Chu Vãn lại hôn một cái, biến quãng đường mười phút thành hơn hai mươi phút.
Chu Vãn lần đầu thấy anh bám người đến thế. Rõ ràng, cô luôn nghĩ anh là kiểu người thong dong trong chuyện tình cảm, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Cô vừa thẹn vừa xấu hổ, lại không kìm được mà thấy vui.
Cô không từ chối nụ hôn của anh. Dù Lục Tây Kiêu cảm nhận rất rõ toàn thân cô cứng đờ trước những thân mật ấy, rất không quen, nhưng vẫn ngẩng cằm để anh hôn.
Cô không biết đáp lại thế nào trong nụ hôn, nhưng những nhịp thở run run của cô lại ăn khớp một cách kỳ lạ.
Anh ôm cô hôn nhau ở bờ sông đã đóng băng, đầu ngón tay cạ nhẹ má cô: "Sao bỗng ngoan thế."
Chu Vãn đỏ mặt cúi đầu, khẽ nói: "Vào trong đi, hơi lạnh."
Sau lưng chính là khách sạn.
Lục Tây Kiêu cười: "Gấp thế làm gì."
Giọng anh trêu chọc, ngả ngớn, hàm ý mập mờ.
Chu Vãn càng thêm lúng túng.
Vào khách sạn, sảnh chỉ có một phụ nữ đang gật gù buồn ngủ. Cô ta gắng gượng mở mắt ra, nói: "Phòng giường lớn ba trăm sáu một đêm."
Bước chân Chu Vãn khựng lại.
Lục Tây Kiêu cúi đầu nhìn cô, bật cười, móc từ túi ra hai chiếc chứng minh nhân dân - lúc mua vé ban nãy, chứng minh nhân dân của Chu Vãn để ở chỗ anh.
Chu Vãn khẽ kéo tay áo anh, định mở miệng từ chối.
Chợt nghe anh nói: "Có hai phòng không?"
Người phụ nữ ngẩn ra, nhìn hai người lần nữa. Trông còn rất trẻ, kiểu sinh viên; nhất là cô gái, má hồng phớt phớt. Nhưng ở đây cô ta gặp đôi sinh viên yêu nhau suốt, theo bản năng cũng nghĩ họ là một cặp.
"Phòng đơn hai trăm một đêm."
Lục Tây Kiêu "ừ" một tiếng: "Lấy loại đó, hai phòng."
Vừa nhập thông tin của hai người, cô ta vừa lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng hai đứa là một đôi cơ, đều xinh thế. Anh em ruột à?"
Chu Vãn bấu chặt ngón cái vào ngón trỏ, toàn thân căng cứng.
"Không." Lục Tây Kiêu châm một điếu thuốc, hiếm hoi thong thả tám chuyện: "Bạn gái tôi."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất