Mỗi ngày dành phần lớn thời gian chuẩn bị cuộc thi vật lý. Các thầy cô khác cũng hiểu tầm quan trọng của kỳ thi này, đồng loạt cho phép Chu Vãn và Khương Ngạn tạm nhẹ bớt bài các môn khác để dồn sức ôn thi.
Tan học, đôi khi Chu Vãn mua cơm mang về ăn với bà nội, nhưng bà lúc nào cũng ăn ít, chẳng biết có phải do trời lạnh không.
Thỉnh thoảng cô gọi đồ mang tới nhà Lục Tây Kiêu ăn; cô học ở đó, còn anh ngồi cạnh nghịch điện thoại, thỉnh thoảng bị Chu Vãn lôi ra xem sách một lúc.
Chẳng mấy chốc, tháng Hai qua.
Đón tháng Ba.
"Dạo này em gầy đi nhiều phải không?" Lục Tây Kiêu hỏi.
Chu Vãn sờ mặt: "Không biết, em không cân."
"Anh ôm là biết ngay."
Lục Tây Kiêu dang tay dài kéo Chu Vãn vào ngực, ôm eo cô. Làm cô bé đỏ bừng cả mặt anh mới chịu buông, còn làm bộ bình luận: "Gầy thật."
"..."
"Hôm nay dẫn em ra ngoài ăn món ngon" Lục Tây Kiêu nắm tay cô, "ăn cho tẩm bổ chút."
Chu Vãn mỉm cười: "Vâng ạ."
Lục Tây Kiêu đưa cô đến một nhà hàng, nhìn mặt tiền thôi đã biết đắt đỏ.
Chu Vãn không nhịn được kéo tay áo anh: "Mình ăn chỗ này ạ?"
"Ừ."
"Có đắt lắm không?"
Lục Tây Kiêu bật cười: "Thì thấy em thi xong là sắp làm nên chuyện rồi, hối lộ trước cái đã. Sau này phải để em nuôi anh."
"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn nhỏ giọng. "Mình đổi chỗ khác đi."
"Sao, không muốn nuôi anh?" Anh trêu. "Định quỵt hả?"
"Không phải..."
Chu Vãn còn muốn nói nữa, Lục Tây Kiêu đã kéo cô vào, nói với phục vụ bên cạnh: "Hai người ạ."
"..."
Vào chỗ, ngồi xuống, Lục Tây Kiêu gọi món, chủ yếu là hải sản, giá cao đến nhìn thôi đã xót.
Chu Vãn dứt khoát không nhìn nữa, để anh gọi. Ngập ngừng, cô nói: "Cuộc thi đó nếu được giải Nhất, ngoài được tuyển thẳng hình như còn có một khoản tiền thưởng."
Anh nhướng mày: "Thế à."
"Nếu lấy được, em mời anh một bữa."
Lục Tây Kiêu cười nhẹ: "Được."
Đang nói, cửa nhà hàng mở ra, lễ tân đồng loạt chào "hoan nghênh quý khách".
Quản lý nhiệt tình cười: "Lục tổng, sao ngài không gọi trước, để chúng tôi chuẩn bị cho chu đáo."
"Không sao, chỉ tới ăn tối thôi, tùy ý là được." Giọng của Lục Chung Nhạc.
Chu Vãn khựng lại, theo bản năng nhìn Lục Tây Kiêu.
Anh chỉ nhấc mí mắt nhàn nhạt, không lộ cảm xúc.
Chu Vãn quay lại, thấy Lục Chung Nhạc và Khương Ngạn bước vào.
Khương Ngạn cũng thấy cô, ánh mắt khựng một chút, nhưng không nói không làm gì.
Phục vụ hỏi họ muốn ngồi phía nào, Khương Ngạn đáp: "Bên kia đi," cậu ấy chỉ về phía ngược lại.
Lục Chung Nhạc không nhìn thấy họ.
"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn nhìn nét mặt anh. "Hay mình đổi nhà hàng khác?"
"Không sao." Anh nhếch môi thản nhiên. "Kệ họ."
Nhà hàng khá đông khách, nhưng trong khung cảnh thế này ai nấy đều yên tĩnh; ngoài tiếng trò chuyện nhỏ còn lại là tiếng chén dĩa chạm nhau lanh canh.
Chu Vãn loáng thoáng nghe tiếng Khương Ngạn và Lục Chung Nhạc.
Lục Chung Nhạc hỏi chuyện học hành, thỉnh thoảng xen tiếng đàn ông bật cười.
Nhìn là rõ, Khương Ngạn khiến ông ấy rất hài lòng; mà Khương Ngạn cũng đang cố làm Lục Chung Nhạc vui. Vốn dĩ cậu không phải kiểu người hoạt bát như vậy.
Bỗng điện thoại Lục Chung Nhạc reo, ông nghe máy: "Tương Linh."
Bàn tay Chu Vãn cầm đũa khựng lại, lưng cứng đờ.
"Ừ, tôi đang... đi với A Ngạn." Lục Chung Nhạc nói vào điện thoại. "Thế em qua cùng đi, vừa hay món còn chưa mang lên."
Ông không hỏi ý Khương Ngạn. Cúp máy xong liền bảo cậu: "Dì của con cũng sẽ qua."
Nụ cười trên mặt Khương Ngạn sững lại một thoáng rồi trở lại bình thường: "Vâng ạ, con còn chưa gặp dì bao giờ."
Quách Tương Linh sắp tới.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất