Cô và Khương Ngạn học cùng trường từ cấp Hai; tuy khác lớp, nhưng vì luôn là hạng Nhất và Nhì, nên hai người giao lưu không ít, coi như quen nhau từ sớm.
Có lần hoạt động ở trường mời phụ huynh, lúc ấy số liên hệ của Chu Vãn ghi là của Quách Tương Linh; giáo viên chủ nhiệm gọi cho bà ta, nhờ tới một chuyến.
Khi đó, Khương Ngạn đã gặp Quách Tương Linh.
Nhưng đến giờ đã nhiều năm trôi qua...
Chắc cậu ấy không nhớ nữa đâu nhỉ?
Sắc mặt Chu Vãn tái mét, nắm chặt đũa.
Lục Tây Kiêu gắp cho cô miếng thịt cua: "Nghĩ gì đấy?"
Cô hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì."
"Không thích ăn à?"
"Không, ngon lắm."
Lục Tây Kiêu nhìn cô một lúc, rồi bình thản dời mắt: "Ăn no rồi thì đi."
Trên bàn còn nhiều món lắm; giá thế này mà bỏ thừa thì xót xa thật.
Nhưng Chu Vãn càng không muốn gặp Quách Tương Linh ở đây.
Nếu Khương Ngạn nhận ra bà ta...
Chu Vãn không dám nghĩ tiếp.
Thế là cô đặt đũa xuống: "Vâng."
Ra khỏi nhà hàng, Lục Tây Kiêu gọi một chiếc taxi đưa Chu Vãn về.
Suốt quãng đường, không ai nói gì.
Cô cảm thấy hình như Lục Tây Kiêu không vui, nhưng cũng không biết mở lời thế nào.
Chuyện này càng kéo dài càng như tờ giấy ôm lửa, sơ sẩy là bùng cháy thành tro.
Chu Vãn đưa tay, lặng lẽ nắm lấy tay anh, bóp nhẹ.
Lục Tây Kiêu cụp mắt nhìn cô; thấy cô bé đang xuống nước làm lành, anh cũng không làm khó, mỉm cười xoa đầu cô: "Ngủ sớm đi."
"Ừm. Chúc ngủ ngon, Lục Tây Kiêu."
Đưa mắt nhìn Chu Vãn bước vào trong tòa nhà, Lục Tây Kiêu quay người về nhà.
*
Về đến nhà, Lục Tây Kiêu ngả người trên sofa, mệt mỏi ngửa đầu nhìn trần nhà, châm thuốc, phả ra một hơi dài.
Anh rất tinh ý, nhìn một cái là thấu tâm trạng Chu Vãn.
Từ lúc mới gặp đã vậy: Lục Tây Kiêu sớm biết cô giả vờ ngoan ngoãn, tỏ ra kín đáo, sớm nhận ra cô cố ý tiếp cận mình. Chỉ là không rõ từ khi nào, anh không còn bận lòng về những điều đó nữa.
Bất kể lúc đầu vì lý do gì mà đến gần anh, miễn giờ cô ở bên anh là được.
Chu Vãn không nói, anh cũng chẳng gặng hỏi.
Cũng như vậy, Lục Tây Kiêu biết rất rõ trạng thái vừa rồi của cô là bất ổn.
Lúc đầu, khi Lục Chung Nhạc vừa vào, Chu Vãn chỉ lo ảnh hưởng đến anh nên dè dặt để ý anh; nhưng từ một thời điểm nào đó, cảm xúc của cô đột ngột đổi, thành ra luống cuống, lo cho bản thân.
Là từ khoảnh khắc nào?
Lục Tây Kiêu cau mày hồi tưởng.
Đúng rồi-
Từ lúc Lục Chung Nhạc nghe cuộc gọi của Quách Tương Linh.
Bất chợt, trong đầu Lục Tây Kiêu loé qua nhiều mảnh ghép ký ức.
Đêm hôm đó, khi gặp xe của Quách Tương Linh trên đường, Chu Vãn đã hoảng hốt.
Sau đó ở bệnh viện, lúc thấy Quách Tương Linh, cô cũng cứng người thấy rõ.
Hơn nữa, anh từng thấy Chu Vãn và Quách Tương Linh nói chuyện trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh.
…
Tất cả dường như được kéo nối bởi một sợi dây ngầm.
Lục Tây Kiêu chưa từng nghi ngờ tình cảm của Chu Vãn dành cho mình.
Anh từng yêu không ít, thấy đủ kiểu con gái bộc lộ tình cảm. Dù cách của Chu Vãn không trực tiếp như họ, nhưng mỗi lần nhìn anh, mắt cô sáng.
Cô sẽ dắt anh đi dạo khu vui chơi trong ngày sinh nhật, nghiêm túc chúc mừng anh.
Khi chứng sợ độ cao của anh phát tác, cô nắm chặt tay anh, đứng chắn trước anh như một dũng sĩ.
Vì sợ anh cô đơn, cô sẵn sàng rạng sáng theo anh sang thành phố khác xem tuyết.
Chu Vãn đúng là thích anh.
Chỉ là, dường như cô chưa từng nghĩ sẽ ở bên anh mãi mãi.
Thậm chí từ sớm đã bình thản dự liệu ngày đó.
Như cô từng nói:
"Nếu một ngày nào đó chúng ta chia tay,"
"thì đừng liên lạc nữa, được không?"
Chu Vãn có bí mật.
Lục Tây Kiêu khép mắt, giữa mày nhíu chặt, nén cơn giận đang âm ỉ, chầm chậm thở ra.
*
Cả đêm Chu Vãn thấp thỏm bất an.
Không biết rốt cuộc Khương Ngạn có nhận ra Quách Tương Linh hay không.
Nhưng Khương Ngạn không liên hệ với cô; vậy có lẽ là không.
Cứ nơm nớp đề phòng khiến Chu Vãn kiệt sức. Cô từng nghĩ hay là kể hết với Lục Tây Kiêu, xin lỗi, sám hối.
Nhưng với kiêu ngạo của Lục Tây Kiêu, nếu biết tất cả chỉ là một ván cờ, anh chắc chắn sẽ nổi giận, không thèm đoái hoài cô nữa.
Từng có lúc Chu Vãn mong khi mọi chuyện ngã ngũ, Lục Tây Kiêu có thể đường đường chính chính mà hận cô.
Nhưng đến giờ, cô lại chẳng nỡ rời anh.
Còn bước được bước nào hay bước đó.
Như uống rượu độc giải khát.
Biết là độc, vẫn cứ dốc vào.
Hôm sau đi học, khi Chu Vãn vào phòng học, Khương Ngạn đã ngồi sẵn. Cậu chỉ liếc cô một cái, như thường lệ nói một tiếng "chào buổi sáng".
Chu Vãn thở phào: "Chào buổi sáng."
Tưởng vậy là lại thoát một kiếp, nào ngờ đến chiều tối hôm đó-
Chuông tan học vang lên, bạn bè lần lượt ra về.
Trong phòng học chỉ còn hai người.
"Chu Vãn."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất