Như thể rơi lại vào mùa mưa phùn oi bức ngột ngạt ấy. 

 

 

Cô uống thuốc sớm, quấn chăn dày ngủ một giấc thật dài; tỉnh dậy tay chân mới có chút sức. 

 

Sáng sớm, giáo viên vật lý gọi điện hỏi tình hình. 

 

Chu Vãn nhấp ngụm nước, hắng giọng: "Đỡ nhiều rồi ạ." 

 

Nghe giọng đúng là khá hơn; tối qua cô gần như chẳng thốt nổi tiếng nào. 

 

Cơn sốt cao này ập tới dữ dội, lại đến không đúng lúc: thứ Hai tuần sau phải thi ở thành phố B, sáng mai trường học sẽ sắp xếp cho cô và Khương Ngạn bay trước tới thành phố B. 

 

Giáo viên vật lý dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng đừng học nữa; chuẩn bị tới mức này rồi, giữ phong độ bình thường là thi ổn. 

 

Chu Vãn vâng một tiếng. 

 

Cúp máy xong, cô mới thấy trong điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của Lục Tây Kiêu từ tối qua. 

 

Chu Vãn khựng người, lông mi cong khẽ run; đầu ngón tay dừng rất lâu trên màn hình mà không gọi lại. 

 

Từ đêm hôm đó, Lục Tây Kiêu không tìm cô nữa. 

 

Cứ dây dưa với Lục Tây Kiêu sẽ khiến mọi chuyện tệ hơn. 

 

Thà cắt đứt tại đây. 

 

Giống như cô từng nói: nếu một ngày họ chia tay, thì đừng liên lạc nữa. 

 

Cô rửa mặt, đầu óc mới tỉnh hơn; thay quần áo, vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã thấy bà nội xách túi vải đang thay giày ngoài cửa. 

 

"Bà nội?" Chu Vãn gọi. 

 

Bà nội vội bước tới: "Sao rồi, trong người đỡ chút nào chưa?" 

 

"Đỡ nhiều rồi ạ, ngủ thêm một đêm chắc là khỏi." 

 

Bà sờ trán cô, quả nhiên không còn nóng hầm hập nữa, bèn thở phào: "Bà nấu ít cháo để trong nồi, lát nữa con nhớ ăn, uống thuốc xong lại chui vào chăn cho ấm." 

 

"Vâng ạ." Chu Vãn hỏi: "Bà ra ngoài à?" 

 

"Lần trước bà nói rồi đó, đi chùa thắp hương, cầu cho con thi ngày kia suôn sẻ." Bà bảo: "Bà đi rồi về liền." 

 

"Đường xa thế, vẫn phải đi ạ?" 

 

"Xa xôi gì đâu." Bà cười hiền: "Vì để Vãn Vãn của bà mọi chuyện trôi chảy, bấy nhiêu có sá gì." 

 

"Vậy bà đi đường cẩn thận, tới nơi gọi cho con nhé." 

 

"Biết rồi." Bà xoa đầu cô, thay giày mở cửa, lúc khép cửa còn dặn: "Nhớ ăn cháo đấy." 

 

Trong nhà lại chỉ còn mình Chu Vãn. 

 

Khoác áo dày, cô múc một bát cháo, ngồi một mình trước bàn ăn. 

 

Mấy ngày nay cô khóc nhiều quá, giờ hốc mắt rát bỏng, không khóc nổi nữa; mí mắt sưng húp không ít, may mà còn có thể đổ tại bị sốt, khỏi phải nghĩ cớ. 

 

Cô lặng lẽ nhìn bát cháo trước mặt, húp từng thìa nhỏ. 

 

Húp hết bát, cô bỗng cúi đầu, đưa tay đè lên ngực. 

 

Mi rũ xuống, lông mi run bần bật, cố ghìm hơi thở hổn hển, rối loạn. 

 

Đến khóc cũng không còn sức, mà sao tim vẫn đau thế này. 

 

Cô gục đầu, vùi mặt sâu vào khuỷu tay, thì thầm như nói với chính mình: "Xin lỗi, Lục Tây Kiêu… xin lỗi." 

 

Tất cả là lỗi của cô. 

 

Là tự cô chuốc lấy. 

 

Cả ngày Lục Tây Kiêu không đụng tới điện thoại. 

 

Chàng trai đứng trước đường đua mô-tô, trên người là bộ đồ đua ôm gọn gàng màu đỏ trắng làm bật khí thế. Sắc mặt anh nhạt, không biểu cảm nhìn phía trước. 

 

Xưa nay Lục Tây Kiêu chẳng thèm tham gia mấy cuộc đua ở chỗ Hoàng Bình, đây là lần đầu anh tham gia. 

 

Chỉ vì khoản tiền thưởng cho quán quân. 

 

Anh biết Chu Vãn thiếu tiền, bà nội cần chữa bệnh, còn phải học hành đóng học phí, chỗ nào cũng cần tiêu. 

 

Trước đó vì cuộc thi vật lý nên tạm nghỉ việc ở phòng chơi điện tử; thi xong chắc chắn còn phải đi làm thêm. 

 

Lục Tây Kiêu đúng là không thiếu tiền, nhưng đó là tiền của nhà họ Lục. 

 

Chu Vãn chắc chắn không muốn cầm tiền của anh; ít nhất anh có thể đưa cô tiền tự mình kiếm được. 

 

Mười bảy mười tám tuổi, Lục Tây Kiêu đúng là chưa có khả năng như lời Hoàng Bình nói-bảo vệ Chu Vãn khỏi mọi tổn thương. 

 

Nhưng ít nhất, anh có thể để cô bớt vất vả, bớt nặng lòng. 

 

Hoàng Bình đi tới từ phía sau, vỗ vai anh: "Vẫn chưa đi tìm em gái chúng ta à?" 

 

"Đợi cô ấy thi xong về đã." 

 

Lục Tây Kiêu nhìn xa, khẽ nói: "Đợi cô ấy về, tôi giành quán quân, ít nhất để cô ấy biết, tôi cũng có thể tự kiếm tiền." 

 

Tiếng còi vang lên, chuẩn bị xuất phát. 

 

Lục Tây Kiêu cao ráo chân dài, khoác đồ đua càng nổi bật, điển trai. 

eyJpdiI6ImZBYlBCMXl2ODdIaE9ZTGJOaXF6c2c9PSIsInZhbHVlIjoiUnRVTGlrZElNT0gyZkRsSDlnMVwvbU9SVGdYWkRGV09GejdKdEsrak5NZEdTdTlFcmlIblBBRjlwWGJ2WjZleTMiLCJtYWMiOiI4NzBjM2E3NDI2OTQxNTg5YjFjODcxNWY0MjE5NGZhMDE0ZWQ2YTAzNWFmZDdiZDAxNDIwNDNiYjUzMzcxNTgwIn0=
eyJpdiI6ImNMakZYVUxKczRWaHVNNmZIWXpSclE9PSIsInZhbHVlIjoiZmc5Mm03NUpWd2FiZHlHRmg0SFpDS0hKdVl3b3pjVElWaDZPb2RZWklxNFBGWjVORGNQZlVMQ25WS3l2ajd2amVRaHc2RFkyNEZ5aUd4akYxMVA1UUJZTEdZYW5FTGN4cVFuYm9VbWtDUk9aOVZnMHNJRmhNWFg3bndwXC9JR3pHY3NnMWZcL2RNbURabktOQnFFNk45ZWVRYkFaclYybitFWTk2R2JIUHliZ21hczhMeU84ajJcL2owRFRDXC9SbE1LMUdwY0NGZkYxYjh2V01UYkU2SUNhM0RIaXVONWxFNkl4WkFzWFwvUm5LdG9HVFN3ZHlMWmpmMG1WMkh6clhZMU5aIiwibWFjIjoiYjdiZjVmNTc0OGUyNjhkZmRkOTFjYWEwODllOTc3Y2M3YzFkZDY0NzlkMTNlMzI3OTgzMTg3NjE3ODRkMjNmZSJ9

Ads
';
Advertisement
x